21.
Tôi cảm thấy cần thiết phải có một buổi chuyện sâu sắc và thân thiện với Kỳ Tế. Tôi lờ mờ cảm thấy việc Kỳ Tế công khai chuyện đương có liên quan đến tôi, hơn nữa cách ấy cư xử với tôi vừa mập mờ vừa không né tránh, khiến không ít bè hiểu lầm mối quan hệ giữa tôi và ta.
Nhưng còn chưa kịp xác nhận, nàng kiêu ngạo Tô Vận đã cúi đầu trước tôi:
“Không có ấy, tôi sống không nổi.”
“Cô có tiền, có nhan sắc, có quan hệ, có tài nguyên – bây giờ có tất cả rồi!”
“Vậy thì đưa ấy cho tôi, có sao đâu!”
Thì ra tôi vẫn là một phần trong vở kịch nhân của hai người bọn họ?
Tôi cũng chẳng phải người vô lý, lập tức chuẩn bị kéo ta đi tìm Khê Tế để mở một cuộc đối chất công khai ba bên. Nhưng Tô Vận lại viện cớ sức khỏe không tốt, chạy trốn vào phút chót, chắc là không dám đối mặt.
Dù sao thì ngay cả tôi cũng thấy cách Khê Tế chủ quyến rũ, “ăn trong bát, trong nồi” thật chẳng ra gì.
Tôi mở khung chat với ta, cả một đoạn tin dài đập vào mắt, câu cuối cùng là: “Tránh mặt tôi? Cô cứ phải đối xử với tôi như thế à?”
Tôi đau đầu, suy nghĩ rất lâu, mới chậm rãi gõ một dòng: “Hay là, trước tiên nên lại bản thân mình?”
Không ngoài dự đoán.. Kỳ Tế nổi đóa.
Anh lại gõ cửa phòng tôi, đường hoàng bước vào như nhà mình. Mắt Kỳ Tế hơi đỏ, trông như một cún con đáng thương. Giọng điệu lạnh hơn bình thường, không che giấu thất vọng: “Em cứ dựa vào thân phận của mình rồi lên mặt với tôi.”
Tôi có thân phận gì?
Là “thanh mai trúc mã” thì khi người ta có người phải im lặng như người đã c.h.ế.t à?
Kỳ Tế vừa phô trương vừa trơ tráo. Tôi thì người lạnh lời ít, mở WeChat ra gõ gõ vài cái, vài giây sau, tôi giơ điện thoại lên lắc lắc, đe dọa: “Tô Vận đang đứng ngoài cửa đợi đó.”
Biểu cảm của Kỳ Tế thoáng chốc ngỡ ngàng và do dự, rồi ta lại tỏ ra còn giận hơn tôi:
“Em dám à!”
“Anh và ta có quan hệ gì chứ?”
“Chính vì quá chiều em, nên em mới dám đẩy sang người khác?”
Mắt hơi đỏ, thấy tôi vạch trần chuyện cảm mà vẫn không chịu nhận, tôi cũng nổi đóa, móc lại: “Vậy tôi và là quan hệ gì?”
Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận tbao triện mới nhe :333
Nghe thế, mặt Kỳ Tế biến sắc mấy lần, hồi lâu không lời nào. Nghĩ chắc ta bị tôi cứng họng nên càng vững lý hơn.
Không ngờ giây tiếp theo, Kỳ Tế mặc kệ tôi giãy giụa, bế ngang tôi lên, giọng vang bên tai, vừa uất ức vừa kiên quyết: “Tôi mặc kệ! Hôn rồi, ôm rồi, ngay cả cơ bụng cũng để em sờ rồi, còn không có quan hệ gì?”
“Đùa giỡn tôi thấy vui lắm à?”
Tôi choáng váng vẫn còn chút lý trí, lập tức chụp lấy sơ hở duy nhất của ta: “Chúng ta hôn hồi nào?”
Không còn cách nào khác, trong lúc trời đất đảo lộn, mở mắt ra lần nữa tôi đã bị Kỳ Tế ném lên giường.
Anh dùng ngón tay thon dài cởi nút áo vest, ánh mắt lạnh lùng từ trên xuống tôi, giọng ẩm ướt đầy bất mãn: “Đêm trước kỳ thi đại học, em lén hôn tôi, tôi chưa ngủ.”
??
Tôi bừng tỉnh. Mọi hành vượt ranh giới của ta lập tức đều có lời giải thích hợp lý.
Nhưng… ta coi tôi là gì ?
Tôi lén Kỳ Tế, đàn ông mặc sơ mi trắng, vai rộng eo thon, rõ ràng có tập gym. Vest vắt hờ trên tay, ánh mắt tôi nóng bỏng không chút che giấu.
Tôi nuốt nước bọt, cố cãi cùn: “Anh thừa nhận hồi nhỏ nông nổi, từng mê muội , bây giờ với Tô Vận…”
Kỳ Tế không lời nào, cúi đầu chặn miệng tôi bằng một nụ hôn mãnh liệt. Nụ hôn rơi xuống khiến tôi không thể thở nổi.
“Đừng viện cớ…”
“Anh sớm đã từ chối ta, là ta không chịu buông, còn em…”
“Anh tỏ với trên sóng truyền hình, em rốt cuộc khóc cái gì?”
?
Anh uất ức: “Hẹn hò một tháng, tay em tôi còn chưa nắm mấy lần,”
Phẫn nộ: “Em chơi chán rồi định đá tôi, lòng dạ cũng thật ác độc.”
Bất mãn: “Em còn chưa dùng tôi lần nào, sao biết không hài lòng!”
??
Tôi vừa sốc vừa lùi lại, còn Kỳ Tế lại không ngừng tấn công.
Không biết qua bao lâu, mới buông tôi ra, thì thầm: “Không quay nữa, tôi đưa em về nhà ngay bây giờ.”
Tôi mặt đỏ bừng, lập tức mở điện thoại, thấy Tô Vận cũng đang phát điên:
[ – .]
“Cô gọi tôi dậy lúc nửa đêm chỉ để cho tôi xem hai người hôn nhau à?!”
“Trên đời sao lại có người phụ nữ ác độc như !”
“Mẹ kiếp, tôi ghét nhất là mấy đứa thích màu!”
???
Chuyện tôi và “đỉnh lưu” nhau, tôi là người cuối cùng biết?
Tôi tức đến mức nửa đêm bò dậy khỏi giường: “Ai đời người nhau mà lại không ra miệng chứ?!”
…
Lần tiếp theo tôi gặp riêng Kỳ Tế là vào buổi trưa, các khách mời vui vẻ ra ngoài đi mua sắm.
Tôi là người đã chăm chỉ nhiệm vụ, kiếm sinh hoạt phí cho tất cả, nên theo cầu đạo diễn, tôi mở livestream và nằm dài trên ghế xếp phơi nắng.
Đang mơ màng buồn ngủ, không ngờ Kỳ Tế quay lại giữa chừng, tôi cũng tạm thời quên mất mình đang phát trực tiếp.
Lúc mở cửa phòng tôi, màn hình livestream đang hiển thị số ít người xem. Nhưng khi bóng dáng lướt qua, đạn chữ (bình luận) bắt đầu bùng nổ:
“Anh Kỳ kìa!”
“Không ngờ cuối cùng lại thấy trong livestream của người phụ nữ khác!”
“Mọi người nghĩ thử đi, người phụ nữ đó là Cố Thư, có còn thấy ghen không?”
“Nhưng Kỳ Tế thân đến mức không cần gõ cửa đã có thể vào phòng Cố Thư rồi à?”
Khi Kỳ Tế cúi đầu đặt một nụ hôn lên má tôi, tôi mới từ từ mở mắt ra, đạn chữ lập tức lặng ngắt như tờ.
Kỳ Tế dịu dàng thì thầm: “Sao lại ngủ ở đây? Bị lạnh thì sao?”
Không ngờ đến cuối cùng lại vấp ngã bởi chính người quen.
Tối hôm đó, Kỳ Tế liền nhanh chóng công khai trên Weibo. Anh nắm tay tôi chụp ảnh, ghi : “Bảo bối là vầng trăng sáng duy nhất của trên thế giới này!”
Nhưng vẫn có fan nghi ngờ: “Chị dâu mà mọi người là dịu dàng, rộng lượng đâu?? Tôi chỉ thấy buồn thôi.”
Kỳ Tế cũng chỉ chọn đúng bình luận này để trả lời: “Việc không thấy sự dịu dàng của ấy là điều đáng tiếc với , còn tất cả của ấy – chỉ mình tôi mới có thể thấy.”
Thật là… cảm ơn rất nhiều đi.
Trong bài văn 800 chữ mà Kỳ Tế gửi riêng cho tôi, tỉ mỉ kể lại hành trình tâm lý suốt những năm qua.
Người đàn ông đầy ấm ức , vốn định chờ nhận giấy báo nhập học rồi sẽ tỏ với tôi, sau đó vừa vào đại học sẽ “khóa chặt”, bốn năm có con luôn một đôi. Kết quả, đến lúc tôi có kết quả trúng tuyển, lại là người biết sau cùng.
Lời hứa giữa hai đứa cuối cùng chỉ mình xem là thật, còn tôi lại coi là công cụ ôn tập.
Không cam lòng, tham gia show truyền hình để theo đuổi , kết quả là trong giới giải trí hoàn toàn không tìm tôi – vì lúc ấy tôi còn chưa nổi.
Đến khi tôi bắt đầu có chút tiếng tăm, điều chờ lại là cảnh tôi tránh né, trốn đông trốn tây. Cứ tưởng bị đá, đau lòng buồn bã, gặp tôi liền giả vờ lạnh lùng, kết quả tôi lại bị lộ thân phận ngay lập tức.
Anh , nếu sớm biết cái giá của việc “cứng miệng” là một đời sống đại học đơn điệu và sự nghiệp showbiz bận tối mắt tối mũi, chắc chắn sẽ chủ tỏ trước rồi.
Về nửa sau chương trình, Tô Vận có lẽ bị công ty nhắc nhở, hoặc hoàn toàn tuyệt vọng với Kỳ Tế nên dứt khoát không diễn nữa.
Trong giờ nghỉ, ta lén lút chui vào phòng mở livestream cá nhân, thao thao bất tuyệt về việc cặp đôi mà “đẩy thuyền” cuối cùng cũng HE! Còn tôi thì cũng lén dùng nick phụ vào xem livestream của ta!
Tô Vận đang giải thích về bài đăng trên Weibo trước đó. Mặt ta cau lại, trông có vẻ rất nghiêm túc, tôi biết, trong lòng ta đang chảy máu.
Cô ta rơi nước mắt: “Tôi đẩy thuyền chính là chuyện song phương giữa chị họ tôi và rể đó!”
“Trên mạng tôi đã dựng hình tượng độc thân đấy!”
Nhưng nghĩ đến việc ngày thường ta gọi tôi trống không cả họ tên, tôi không nhịn mà khẩy.
Tuổi còn nhỏ mà sao đã biết hai mặt như thế?
Lúc trò chuyện quá hăng với fan, ta không nhịn mà tiết lộ thông tin lớn.
Tôi nổi hứng, vểnh tai nghe ta cãi chày cãi cối.
Thông qua cuộc gọi mã hóa của Tô Vận, tôi đã giải mã toàn bộ sự việc. Đầu chương trình, Tô Vận mang đầy tâm thiếu nữ, đến gọi Kỳ Tế đi nấu cơm. Không ngờ vừa gõ cửa xong lý do đến, đã bị ta mỉa mai lạnh lùng:
“Cố Thư không có miệng à? Bảo ấy tự đến gọi tôi!”
“Còn nữa, bảo gì nấy? Cô không có khả năng tự suy nghĩ à?”
Tô Vận bị Kỳ Tế dội một gáo nước lạnh, bước ra lại bị tôi sắp xếp mọi việc đâu ra đó, lập tức sụp đổ tinh thần. Bảo sao hôm đó ta tức giận đến thế!
Nhưng giờ đem chuyện này công khai, chẳng khác nào dựng cho mình hình tượng “nạn nhân vô tội”. Internet đúng là bị ta chơi quá thành thạo, không thế thì sao ta kiếm độ hot và lưu lượng?
Tôi tặc lưỡi hai tiếng, quả nhiên, phụ nữ độc ác mới có thể mưa gió!
Không như tôi, bị “khóa chết”, mỗi đêm còn đau lưng mỏi gối.
(The end)
Bạn thấy sao?