Tương Tư Thành Bệnh – Chương 1

Phần 1

Ảnh đế thanh mai trúc mã Kỳ Tế đột nhiên tuyên bố trên chương trình rằng ấy có một “Bạch Nguyệt Quang” mà mình đã thầm nhiều năm. 

Những miêu tả của lại rất giống với em họ trà xanh mà tôi chẳng ưa gì. 

Các khách mời thi nhau khen Kỳ Tế si , chung thủy. 

Không ngờ ngay sau đó ống kính máy quay chuyển hướng, phóng viên hỏi tôi, người đã thầm mến ảnh đế nhiều năm liệu có suy nghĩ gì. 

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận tbao triện mới nhe :333

Mà lúc ấy tôi đang đắm chìm theo dõi một bộ tiểu thuyết BE đầy đau thương, bị tiết truyện đau lòng đến mức mắt ngấn lệ, chỉ tay vào máy quay mà nghẹn ngào không nên lời. Thế là giây tiếp theo, từ khóa hot tìm kiếm liền bùng nổ:

“Nữ minh tinh họ Cố, não toàn , thất mất kiểm soát khóc nức nở ngay trên sóng chương trình.”

Cư dân mạng đồng loạt bình luận: “Nuốt phải thủy tinh rồi!”

Chưa quay xong chương trình, vốn dĩ Kỳ Tế phải lạnh lùng lướt ngang qua tôi, ấy lại sải bước như vũ bão đến bên tôi, vác tôi đi, ép hỏi:

“Ông đây tỏ với em, em khóc cái gì chứ?”

1.

Bộ ngược văn “Tôi là thế thân Bạch Nguyệt Quang của Thái tử gia Kinh thành” mà dạo gần đây tôi mê đắm mê đuối cuối cùng cũng kết thúc. 

Nữ chính trong truyện là Bạch Nguyệt Quang trong lòng nam chính mà không hề hay biết, bị nữ phụ thế thân ác độc hãm , dốc hết tâm can, cuối cùng c.h.ế.t thảm. Nam chính, kẻ không biết lời thương, vì hối hận mà cũng tự sát theo.

Bị cốt truyện “ngược” đến đau lòng, tôi giấu mọi người, lén trốn trong nhà khóc ba ngày ba đêm.

2.

Tới ngày thứ tư, mắt tôi sưng đỏ, bị quản lý cưỡng ép kéo đi tham gia một chương trình tạp kỹ hài hước.

[ – .]

Khóc liền ba ngày, mặt tôi trắng bệch như ma nữ, chuyên viên trang điểm tôi đầy thương cảm, lấp lửng :

“Thư Thư… trên đời này còn nhiều… người đàn ông tốt lắm, đừng dại mà treo cổ trên một cái cây!”

Tôi không hiểu ấy đang gì, câu ấy lại khiến tôi lập tức nhớ đến nữ chính trong tiểu thuyết đau thương kia, nước mắt không cầm nổi lại tuôn xuống.

Vừa sụt sùi vừa lau nước mắt: “Hu hu, tôi biết rồi, cảm ơn tốt quá!”

Quản lý Tiểu Như lúc này lại bước đến, xoa đầu tôi, có chút ngại ngùng, nhẹ giọng dặn dò: “Bé , chị biết em vì Kỳ Tế… lát nữa quay chương trình, nhất định đừng khóc đó!”

Tôi mặt mũi đầy khó hiểu, liên quan gì đến Kỳ Tế chứ? Nhưng vẫn gật đầu lia lịa: “Không đâu không đâu, em rất chuyên nghiệp…”

3.

Không ngờ tôi lại nổi tiếng đến . Phóng viên dàn trận giơ micro chĩa thẳng vào tôi phỏng vấn, tôi vẫn không nhịn bật khúc khích. Nhưng rất nhanh sau đó tôi lấy lại trạng thái.

Công ty xây dựng hình tượng cho tôi là một “chị đại lạnh lùng”, vui giận không lộ ra ngoài. Vì thế, đối mặt với ánh đèn flash, tôi ưỡn thẳng lưng, cố sức giữ cho khóe môi không cong lên – thời tới rồi, sao có thể bỏ lỡ!

Tôi kiêu hãnh như một con gà trống chiến thắng, tâm trạng vui sướng dạt dào, đối mặt với đủ loại câu hỏi khó nhằn cũng đều vui vẻ nhận hết.

Lúc lơ đãng, tôi hình như nghe thấy phóng viên hỏi:

“Nghe Kỳ Tế đã tự tiết lộ trên chương trình rằng có một ấy thầm nhiều năm, và còn tỏ , gọi ấy là ánh sáng duy nhất trong đời…”

“Xin hỏi Cố có suy nghĩ gì về chuyện này?”

Giây trước tôi còn đang lâng lâng đắc ý, giây sau liền dựng thẳng tai lên, đôi mắt sưng như hạch đào dù đã dặm cả lớp phấn dày vẫn không giấu nổi, sống mũi cay cay.

Ánh sáng gì? Bạch Nguyệt Quang?

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...