Bị tôi vạch mặt, hắn cũng không thèm giả vờ nữa, trừng mắt tôi trân trân.
“Không thể à? Hơ, Chu Phàm Nhụy, đúng là không thể thật!”
“Tiền đang ở trong tay tôi, có thể hay không thể, không đến lượt quyết định!”
“Năm nay không có thưởng Tết! Lương, sẽ bị trừ cho đến khi đủ tám vạn rồi mới phát lại!”
Tôi cũng chẳng nhịn nổi nữa, đạp mạnh một cái vào chiếc bàn trà bên cạnh, thở hổn hển ngắt lời hắn.
“Trừ con mẹ ông á!”
“Tiền tôi tuyệt đối không giao! Năm nay tám vạn này tôi cũng nhất định phải lấy lại! Tôi kiện tới cùng!”
Giọng hắn lập tức vang to át cả tôi.
“Được! Cô đi kiện đi! Tôi cũng theo đến cùng luôn!”
“Kết quả tệ nhất mà tôi phải nhận, chẳng qua là trả tiền lại cho , tôi chẳng thiệt gì cả!”
“Cô rảnh rỗi thời gian sức lực thì cứ đi mà kiện!”
Tôi tức đến nghẹn lời.
Nhưng hắn đúng là sự thật.
Nhưng kể cả là sự thật, tôi cũng nhất định phải kiện đến cùng.
“Tiền của tôi, mãi mãi vẫn là của tôi! Dù ông có đê tiện cỡ nào cũng không cướp !”
Nói rồi, tôi xoay người rời đi.
Lúc vừa bước ra khỏi văn phòng, phía sau vang lên giọng âm u lạnh lẽo.
“Tiền của , không chỉ có tôi là người không muốn trả!”
Tôi giận đến mức gần như bốc khói, quay về chỗ , lập tức vùi đầu vào sắp xếp lại thành tích năm ngoái của mình.
Chỉ cần số liệu đầy đủ rõ ràng, tên khốn đó có muốn khó cũng không dễ.
Đang chăm rà soát lại số liệu, điện thoại đặt trên bàn chợt sáng màn hình.
Tôi chẳng để ý, tiện tay tắt đi rồi tiếp tục việc.
Nhưng chưa bao lâu, tôi bỗng nhận ra—mình bị vây quanh rồi.
Toàn bộ đồng nghiệp trong công ty đều đứng dậy đi về phía tôi, vây tôi lại ở giữa.
Tôi ngẩng phắt đầu lên, bị cảnh tượng trước mắt dọa cho hoảng hồn.
“Các… các người gì ?”
Không ai trả lời tôi, chỉ là một sự im lặng nặng nề.
Tôi hỏi lại một lần nữa, mãi đến lúc đó một đồng nghiệp thân thiết nhất với tôi mới mở miệng.
“Phàm Nhụy, hay là… cậu trả lại tám vạn tiền thưởng năm ngoái cho sếp đi.”
Tôi phản xạ theo bản năng:
“Tại sao chứ?”
Người đó ấp úng một lúc, rồi :
“Trong công ty, cậu luôn là người có thành tích tốt nhất, lương cũng cao nhất.”
“Cậu có lấy tiền thưởng hay không, Tết này cậu vẫn sống dư dả.”
“Bọn tớ thì không giống , có thưởng hay không là cả một trời khác biệt đấy.”
Mấy câu chẳng đầu chẳng đuôi đó, như thể kích hoạt công tắc nào đó.
Cả đám đồng nghiệp đồng loạt nhao nhao lên.
“Đúng rồi đấy, tám vạn với cậu chẳng đáng là bao, thôi thì nộp lại đi, tạo điều kiện cho bọn tôi còn có tiền ăn Tết.”
“Tôi cả năm chẳng tiết kiệm bao nhiêu, chỉ trông vào khoản thưởng cuối năm thôi.”
“Tôi cũng mà, ba tháng lương gộp lại, quan trọng lắm, không có thì tôi tiêu sao nổi.”
“Chu Phàm Nhụy, cậu ơn phước đi, số tiền đó nhường lại đi, cho bọn tôi ăn Tết tử tế một lần…”
Càng , bọn họ càng tiến sát lại.
Cứ như thể chỉ cần tôi không đồng ý, là họ sẽ xé xác tôi ra .
Tôi giơ hai tay lên cao, liên tục xua tay:
“Khoan đã, mọi người chờ một chút!”
“Tôi không hiểu mọi người đang gì cả!”
“Chuyện tôi có nhận thưởng hay không, có trả tiền hay không, thì liên quan gì đến các người?”
Cuối cùng cũng có người rõ mọi chuyện:
“Sếp trong nhóm rồi, nếu cậu không chịu trả tiền, còn đòi kiện tụng, thì năm nay tất cả mọi người sẽ không nhận thưởng.”
Tôi khựng lại, nhớ đến chiếc điện thoại mà nãy giờ tôi chỉ tiện tay tắt màn hình.
Tôi vội vàng cầm lên, mở nhóm chat công ty ra xem.
Ngay ở đầu là tin nhắn mới nhất của cái tên hồ ly giả tạo đó:
“Vì có một số rất ít nhân viên không chịu hợp tác hoàn trả thưởng Tết, thậm chí còn đe dọa kiện tụng, điều này đã ảnh hưởng đến việc phát thưởng năm nay.”
“Vì việc có phát thưởng hay không sẽ phụ thuộc vào hành vi của số ít nhân viên đó. Mong mọi người nắm rõ!”
Tay tôi siết chặt lại thành nắm .
Tên khốn khiếp!
Đã chiếm lợi thế rồi còn muốn kéo đồng nghiệp ra công cụ ép tôi!
Hắn đúng là quyết tâm nuốt trọn đồng tiền xương máu của tôi!
Vậy thì tiền này tôi lại càng phải giành lại cho bằng !
Tôi liếc quanh một vòng, rồi lên tiếng:
“Mọi người à, tiền thưởng Tết là có ghi rõ trong hợp đồng, pháp luật bảo vệ!”
“Nếu ông ta vô cớ không phát, chúng ta hoàn toàn có thể kiện!”
“Tiền của các người đang bị ông ta giữ, tiền của tôi cũng , chúng ta có cùng một mục tiêu.”
“Chúng ta hoàn toàn có thể đoàn kết lại, cùng nhau chống lại ông ta mà…”
Tôi mới đến đây thì một giọng chen ngang cắt lời tôi.
“Chúng tôi đâu phải con nít ba tuổi, tất nhiên là biết có thể kiện…”
“Nhưng kiện tụng mất thời gian, mất công quá, thà nhún một chút, bọn tôi còn có tiền tiêu Tết nhanh chóng hơn…”
Tôi khựng lại, về phía phát ra giọng ấy.
Tôi thấy một gương mặt đang nhíu mày.
Tôi thấy—nhiều gương mặt đang nhíu mày.
“Cậu… cậu vừa gì cơ?”
Không ai trả lời tôi.
Bạn thấy sao?