Lúc ăn cơm trưa, ta lịch sự với Bùi Túc hình này ta không có việc gì để .
Bùi Túc nhướng mày: “Trước đây ở nhà nàng thích gì, thích chơi gì thì cứ như . Nếu có thiếu cái gì thì cứ phái người ra ngoài mua, tiền bạc các khoản tùy nàng có thể dùng hết.”
“Ý thiếp là chuyện nghiêm túc!”
Bùi Túc và : “Vậy thì nàng nên ăn ngon, uống ngon, ngủ ngon, giữ gìn sức khỏe nuôi bản thân to khoẻ chút đi.”
“Chàng cứ như , thiếp sẽ trông thật vô dụng.” ta ôm cằm thở dài.
Vẻ mặt của Bùi Túc không đồng : “Ta đã cưới nàng, chưa từng muốn nàng lo lắng hay chịu mệt mỏi gì hết. Nếu không, ta sẽ cảm thấy mình thật vô dụng.”
Lời của Bùi Túc có phần kỳ lạ.
Chu đáo đến kỳ lạ.
Thực ra ta vốn có tính lười biếng, không thích giải quyết những vấn đề tầm thường kia.
Ban đầu, cha và nương ta vốn dự định chọn nhà chồng có địa vị xã hội thấp hơn ta, con người giản dị để ta có thể sống một cuộc sống nhàn nhã.
Ta đã dạy tất cả các công việc nội trợ một cách vội vàng sau khi có thông tin xác nhận rằng ta sẽ kết hôn với Bùi Túc.
Bây giờ nghe lời của Bủi Túc, ta cảm thấy yên tâm và thoải mái hơn, suốt ngày quấy rầy ngự phòng, để họ nấu cho ta những món ta chỉ nghe đến chứ chưa từng nếm qua.
Đầu bếp ban đầu của nhà ta cũng giỏi, so với ngự phòng thì vẫn có một khoảng cách.
Nhưng mà mới hai ba ngày, ta cảm thấy khuôn mặt mình trở nên tròn trịa hơn rồi.
Bạn thấy sao?