Ngày hôm sau lúc tỉnh dậy, đôi mắt của Bùi Túc xanh tím, có vẻ cả đêm qua chàng ta ngủ không ngon.
Ta có chút áy náy.
Dáng vẻ này của chàng ta phần lớn nguyên nhân là do ta rồi.
Dáng vẻ lúc ngủ của ta không đẹp, thường xuyên chuyện, đánh trong lúc ngủ.
Vì ta vốn yếu đuối từ nhỏ nên gia đình rất chiều chuộng ta, chưa bao giờ bắt buộc ta phải thục nữ như một tiểu thư nhà danh tiếng.
Vấn đề về dáng vẻ lúc ngủ cũng chưa từng bị bắt bẻ.
Trước đây ta ngủ một mình và không nghĩ đó là vấn đề lớn. Nhưng bây giờ, khổ cho Bùi Túc rồi.
Ta Bùi Túc với vẻ áy náy ta lỗi, Bùi Túc không để ý mà đi thẳng vào mặc quần áo.
Ta chợt nhớ ra rằng, bây giờ ta là dâu mới của Bùi Túc.
Cô dâu mới phải gì chứ? Hình như là phải chăm sóc chàng ta, thay quần áo, chuẩn bị đồ ăn, v.v.
Ta lập tức nhấc chăn lên và ra khỏi giường.
Vừa bước xuống đất, ta đột nhiên cảm thấy đùi đau nhức, loạng choạng ngã xuống đất.
“Ngọc nhi!” Bùi Túc vội vàng chạy ta đỡ ta.
Trời ơi! Ngã trên nền đất phẳng! ta còn có thể mất mặt hơn nữa không?
Ồ? Vừa nãy Bùi Túc gọi ta là gì ? Sao mà chàng ta đột nhiên tôn trọng ta, ngừng gọi ta là bé con rồi ư?
Ta nhanh chóng đứng dậy: “Thiếp không sao, thiếp không sao. Vừa nãy không biết tại sao, đùi đột nhiên lại đau nhức.”
Bùi Túc không một lời, đưa tay vén quần ta lên.
Ta muốn tránh, chàng ta đã giữ chặt mắt cá chân của ta không cho ta tránh đi.
Quá khoa trương rồi, cổ tay của chàng ta còn dày hơn bắp chân ta một chút, ta căn bản không thể thoát ra .
Ống quần hai bên xắn lên, chie thấy một vết bầm lớn màu đen ở mỗi chân, đặc biệt nổi bật trên làn da trắng ngần của ta.
Ờ…….
Nguyên nhân chắc là do đêm qua bị Bùi Túc ngồi đè lên.
Bàn tay đang nắm mắt cá chân của ta đột nhiên nóng lên, hơi thở trở nên gấp gáp.
Chắc hẳn chàng ta đang cảm thấy rất có lỗi.
Ta nhanh chóng an ủi chàng: “Chàng không cần để ý, từ nhỏ thiếp đã rồi, va chạm nhẹ một chút thôi là đã bị bầm tím rồi. Nhìn có vẻ nghiêm trọng thực ra không có chút vấn đề gì cả”.
Cổ họng Bùi Túc cuộn lên, như đang lẩm bẩm điều gì đó.
“Chàng gì cơ?” ta không nghe rõ.
Chàng ta không trả lời ta.
Chỉ lục lọi trong hộp đã tìm một lọ thuốc mỡ thanh trùng rồi nhẹ nhàng bôi lên người ta.
Đã sẽ không sao rồi chàng ta vẫn rất cẩn thận...
Ta nhất thời có cảm lẫn lộn không biết phải sao nên đành để chàng bôi thuốc cho mình.
Nha hoàn thân cận của ta, Nguyên Nguyên, đến đưa nước, thấy cảnh này mắt ấy đỏ hoe.
Sau đó, sau khi Bùi Túc rời đi, Nguyên Nguyên ôm ta và khóc: “Tiểu thư, chịu khổ rồi!”
A?
Ta chưa hiểu.
Bùi Túc quan tâm đến ta như , sao ấy có thể cảm thấy ta khổ rồi chứ?
Bạn thấy sao?