Tướng Quân! Thiếp Không [...] – Chương 4

10

Ta muốn chuyện đàng hoàng với chàng ta.

Nhưng ta đói quá rồi, mở miệng liền vô thức kêu lên với giọng đau khổ: “Thiếp đói quá. Bùi Túc, thiếp đói sắp chết rồi…”

“Em vẫn chưa ăn gì sao?” Bùi Túc cũng bị bất ngờ, “Ta còn tưởng tân nương tử sẽ có lúc ăn một mình chứ.”

Ở đâu mà có?

Những nha hoàn kia chỉ để một ít đồ ăn nhẹ sang một bên.

Chỉ như , hỷ nương thậm chí còn không cho ta ăn một miếng.

Bà ta rằng son môi và lớp trang điểm sẽ bị lem và trông sẽ rất khó coi khi cởi khăn trùm đầu ra nên bà ta nhất quyết bắt ta phải chịu đựng.

“Là ta suy nghĩ không chu toàn.” Bùi Túc nhanh chóng đứng dậy và đưa đĩa tráng miệng trên bàn cho ta, “Nàng ăn chút bánh ngọt trước đi, ta sẽ bảo phòng bếp chuẩn bị đồ ăn cho nàng ngay.”

“Đây không tốt đâu nhỉ? Thiếp ăn một ít bánh ngọt thôi là rồi.”

Ta chưa bao giờ nghe chuyện tân nương khóc lóc xin ăn trong đêm phòng hoa chúc.

Nếu chuyện này lọt ra ngoài, sao ta có thể thành gia lập thất chứ?

“Tuổi còn nhỏ, suy nghĩ lo lắng lại không ít nhỉ.” Bùi Túc lạnh, “Đứa trẻ tuổi nhỏ như nàng, nên ăn ngon ngủ ngon, những chuyện khác không cần lo lắng.”

Ta nhịn không khỏi siết chặt nắm .

Trẻ con cái gì chứ, ta chỉ thấp hơn một chút, chẳng phải trông giống như một đứa trẻ con. Hơn nữa chàng ta chỉ hơn ta mười tuổi, bằng tuổi đại ca của ta, sao trông cổ hủ như thế?

Nhưng mà, chàng ta cũng đang cố gắng muốn tốt cho ta nên ta không gì nữa.

Ta gặm bánh và háo hức chờ đợi Bùi Túc quay lại.

Cũng không biết chàng ta sao? Chỉ là một lời phân phó thôi mà lại mất nhiều thời gian đến .

Trừ phi hạ nhân trong hầu phủ không nghe lời? Vậy thì sau này có chuyện để ta quản rồi.

Trước khi đĩa bánh bị tiêu hoá hết, Bùi Túc đã quay lại.

Cầm một bát cơm chiên.

Mùi cơm chiên thơm đến mức khiến người ta phải co giật từng ngón tay. Chỉ là màu sắc không đẹp cho lắm, có chút hơi bị cháy rồi.

Ta nghe người đầu bếp trong phủ này là Bệ hạ ban ân.

Ngự phòng nấu ăn, luôn phải ý đến màu sắc, hương vị, mùi thơm, sao có thể cháy ?

Từ trên người Bùi Túc mơ hồ có mùi khói dầu bay ra.

Nghĩ lại, lâu như chàng ta mới trở lại...

Ta đã bị sốc.

Trời ơi! Nội viện Hầu phủ kiêu ngạo đến mức đầu bếp không chịu nấu ăn, muốn chủ nhân tự mình nấu?

Có vẻ như Bùi Túc là chuyên gia hành quân và chiến đấu, chàng ta lại là một người ngoài trong việc quản lý nội viện.

Haizz, còn có thể gì chứ? Nếu đã gả vào rồi, đương nhiên ta phải lo lắng nhiều hơn.

“Nói rồi cái đầu nhỏ của nàng đừng suy nghĩ quá nhiều.” Bùi Túc dường như ra suy nghĩ của ta, “Ta không bị đầu bếp ức hiếp, nàng không phải sợ đêm tân hôn ăn cơm bị truyền ra ngoài không hay sao? Ta đã sai người hầu đi ra ngoài hết, tự mình nấu bát cơm này. Như sẽ không ai biết chuyện nàng đói đến mức khóc đâu.”

Ta thậm chí còn sốc hơn.

“Thân thể ngàn vàng của Hầu gia lại mệt mỏi như , thiếp…”

Ta rất cảm .

Không phải vì bát cơm này.

Nhưng vì phần này

Bùi Túc nhét chiếc thìa bạc vào tay ta: “Nàng đang vớ vẩn gì thế? Mau nếm thử xem có ngon không!”

Để bày tỏ lòng biết ơn của mình, ta nhét một thìa lớn vào miệng.

Ta đã sớm chuẩn bị tinh thần để bị tấn công bởi những mùi vị kỳ lạ.

Nhưng mà.

Nó thực sự rất ngon!

Gia vị vừa phải, hạt cơm cháy không những không có mùi lạ mà còn có độ giòn giòn.

“Ngon quá, ngon quá đi Hầu gia!” ta nóng vội mà khen ngợi chàng ta.

“Chậm thôi, chậm thôi!” Chàng và rót cho ta một tách trà.

“Làm sao mà chàng lại biết nấu ăn?” ta thật sự rất ngạc nhiên, một người đàn ông thô kệch đang hành quân chiến đấu lại có thể biết nấu ăn.

“Việc người hành quân và chiến đấu biết nấu ăn không phải là hiếm, nếu không có khả năng sinh tồn này, sớm đã chết đói trên chiến trường.” Chàng , “Ta còn biết nấu những món khác, cũng khá là ngon, lãng phí thời gian lắm, ta sợ nàng không đợi .”

“Ta là người thô lỗ, đôi khi việc không cẩn thận lắm. Nàng rộng lượng hơn chút nhé.” Chàng ta thật kỹ.

Chàng ta quá khiêm tốn quá rồi.

Nhìn những gì chàng hôm nay, nếu coi đây là người bất cẩn thì ta chẳng phải là người thiển cận sao?

“Không thô, không thô, không thô chút nào. Hầu gia, chàng quá kỹ rồi!”

Ta chân thành chàng ta, hết lời khen ngợi chàng, sắc mặt chàng ngày càng trở nên u ám hơn.

Một lúc lâu sau, chàng mới nhẹ nhàng : “Nhanh ăn đi.”

Thực tế là ta đã no rồi.

Tuy nhiên, đây là công sức của Bùi Túc, nếu lãng phí thì chẳng phải sẽ là không tôn trọng chàng ta sao?

Ta chỉ biết gắng gượng tiếp tục nhét vào bụng.

Hic, quả thực là nhiều quá rồi, ta thực sự không thể ăn hết.

Kết quả cuối cùng là ta đã cố gắng nhét hết vào người không khỏi mà nấc lên.

Bùi Túc ngơ ngác ta: “Thật không ngờ người nhỏ nhắn như nàng dạ dày lại lớn ta nhỉ. Ta vốn còn tưởng rằng nàng sẽ để lại ít nhất hơn một nửa. Nhưng mà nàng ăn như , sao trông vẫn gầy nhỏ con ta thế? Chẳng lẽ phủ Thái phó thường ngày không cho nàng ăn sao?”

Ta no đến không nên lời, chỉ có thể khóc trong lòng.

Hic, sao chàng ta, ợ, không sớm, ợ, ?

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...