Ta bắt đầu đếm ngón tay và chờ ngày sinh thần đến.
Ta thực sự muốn dính lấy với Bùi Túc nên ta đã thực hiện ba ràng buộc một cách rất nghiêm túc, thề phải cho chàng thấy quyết tâm của ta.
Cuối cùng ta cũng đợi đến ngày trước sinh thần của mình, quả thực nóng lòng đợi không :
“Bùi Túc, cũng không thiếu một hai ngày này.” ta lắc tay chàng và điệu bộ nũng nịu với chàng.
Bùi Túc kiên quyết từ chối:
“Ngọc Nhi, con người không thể dễ dàng vỡ quy tắc, nếu không sẽ càng ngày càng không có giới hạn thấp hơn.”
Hứm! Một tên lính thối bướng bỉnh.
Ta đang định trêu chọc chàng lần nữa thì đột nhiên một người báo tin thân cận của chàng đến báo cáo sự việc một cách bí mật.
Nghe xong, Bùi Túc vội vàng mình phải ra ngoài có việc rồi lập tức rời đi.
Ta không tin chàng trùng hợp có chuyện quân sự khẩn cấp, chắc chắn chàng lại trốn tránh ta.
Để chàng tránh đi !
Có thể tránh mồng một, không thể tránh mười lăm đâu!
Bùi Túc đi liền đi rất lâu, mãi đến hoàng hôn mới trở về.
Ta ra đón chàng ở cửa lại thấy chàng ta… đưa một về.
Cô cao và mảnh khảnh, lông mày sâu, nét rõ ràng của một người ở biên cương, dung mạo rất xinh đẹp.
Bùi Túc thậm chí còn không kịp giới thiệu đó với ta, chàng chỉ vội vàng sắp đặt cho ấy vào khoảng sân trống của biệt viện.
Tình hình gì ?
Bùi Túc ra ngoài một lượt, liền tìm thấy mới sao?
Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!
Ta lẻn vào sân thì nghe thấy Bùi Túc đang cãi nhau với .
Cô khổ với chàng: “Bùi Túc, dù chàng có nhốt ta ở đây cũng không thể thay đổi gì. Hiện tại chàng đã có một người vợ đáng trong tay, sao chàng có thể hiểu nỗi đau của ta chứ?”
Bùi Túc : “Tần Liễu, biết ta không thể trơ mắt tìm cái chết mà không quản không lo.”
Trong giây lát ta chỉ có thể nghĩ đến hai điều trong đầu:
Thì ra nương này tên là Tần Liễu.
Hóa ra ấy không phải là mới của Bùi Túc mà là cũ của chàng.
Đúng lúc ta đang định chăm lắng nghe họ gì thì đôi chân ta bất giác đưa ta ra khỏi sân.
Thực ra, không cần thiết phải nghe nữa.
Chỉ hai câu thôi cũng đủ để tiết lộ thông tin rồi.
Ta chợt nhớ ta ngày đại hôn, Bùi Túc từng phụ nữ ở kinh thành mỏng manh hơn.
Vậy thì người phụ nữ phi kinh thành không mảnh manh trong lòng chàng là ai chứ?”
Lúc đó ta đã bỏ qua những câu hỏi này và giờ đã có câu trả lời riêng.
Tần Liễu.
Ta không biết câu chuyện cụ thể giữa họ là gì, cũng không khó đoán.
Chắc hẳn họ đã nhau lại không rõ lý do phân ly. Bùi Túc rất quan tâm đến ấy và luôn âm thầm để ý đến ấy, vừa nhận tin tức về ấy và biết hình ấy không ổn, chàng liền đi thẳng đến chỗ ấy mà không quan tâm đến điều gì.
Đột nhiên, trong lòng ta có một cơn đau kéo dài và sắc bén, như thể có ai đó bất ngờ đâm vào ta.
Não ta ra lệnh cho ta không rời đi, thay vào đó ta nên lao vào, đuổi Tần Liễu đi trước, sau đó giáng cho Bùi Túc một cái bạt tai thật mạnh, đánh một kẻ vô tâm ba tim hai ý bội bạc.
Nhưng lại nghĩ lại về cảnh tượng này.
Bỏ đi .
Giống như một hề trên sân khấu.
Làm khó Tần Liễu, Tần Liễu lại sai ở đâu chứ?
Cô ấy quen Bùi Túc trước ta, từ sau khi ly biệt ấy cũng chưa từng chủ tìm đến. Chính Bùi Túc đã đưa ấy đến đây và không cho phép rời đi một cách bá đạo.
Về phần Bùi Túc…
Ta chợt phát hiện ra một điều:
Bùi Túc tốt với ta đến nỗi ta quên mất rằng, thực ra chàng chưa bao giờ thích ta.
Tình cảm chàng dành cho ta như thế nào đã bộc lộ rõ ràng trong ngày đại hôn:
“Bé con, con còn :”
Ta chỉ là thê tử mà Bệ hạ ban hôn, chàng không cưới không .
Chàng ta có thể thích ta, đó không phải là mối quan hệ cảm giữa nam và nữ.
Nếu chàng cũng thích ta nhiều như ta thích chàng thì chắc chắn chàng sẽ ngày càng muốn gần gũi với ta hơn.
Nhưng chàng không , thậm chí còn luôn muốn trốn tránh.
Chàng luôn rằng chàng đang chịu đựng, sao chàng có thể chịu đựng sự thôi thúc từ trong lòng này?
Có lẽ đó chỉ là cái cớ để xoa dịu và trì hoãn ta.
Vì , ngay cả sớm trước một ngày, chàng cũng không nguyện ý.
Chàng chưa bao giờ thành thật với ta, sao ta có thể trách chàng phụ chứ?
Bạn thấy sao?