13
Những nam sủng trong viện chịu không nổi cuộc sống làng quê buồn tẻ này, đã đi hết bảy tám phần.
Cuối cùng chỉ còn lại một người.
Dung Uyên.
Hắn là nam sủng ta chiêu mộ đầu tiên, thật lòng, hắn có đôi mắt rất giống Tạ Hành.
Hơi dài và hẹp, sâu thẳm, giống như một vũng nước lạnh mùa đông không thấy đáy, khi lên lại có thêm chút phóng túng trêu chọc.
Giống hệt Tạ Hành.
Cho nên lúc đầu trong số những nam sủng, ta đã liếc mắt một cái là thấy trúng hắn.
Bây giờ.
Cày ruộng dệt vải, gánh nước tưới vườn, đều là công việc của một mình Dung Uyên.
Nhưng hắn chưa bao giờ kêu khổ.
“Dung Uyên!”
Ta gọi hắn đang việc trên ruộng về: “Thay quần áo, đi theo ta đến trấn trên.”
Dung Uyên lau mồ hôi: “Được.”
Hắn chưa bao giờ từ chối bất kỳ cầu nào của ta.
Trên đường đến trấn, hắn mới nhẹ giọng hỏi ta đi gì.
Nghĩ đến tỷ tỷ và Bùi đại phu, ta không nhịn : “Đi sắm ít đồ hồi môn.”
Dung Uyên khựng lại.
“Được.”
Đi trên phố xá đông đúc, Dung Uyên sẽ vô thức che chở ta ở bên cạnh.
Hắn cùng ta vào một tiệm phấn son.
Bên trong đủ loại phấn son, trâm cài đồ trang sức, muôn màu muôn vẻ.
Ta tỉ mỉ chọn cho tỷ tỷ.
Cái này hợp với tỷ tỷ hơn.
Cái kia cũng không tệ.
Cuối cùng khi trả tiền, Dung Uyên cũng chọn một món.
Hắn chọn một cây trâm cài điểm thúy.
Tự mình lặng lẽ trả tiền, cẩn thận bỏ vào trong ngực.
Ta trêu hắn: “Dung Uyên muốn tặng cho người trong lòng sao?”
Dung Uyên ta: “Phải.”
Chúng ta cùng nhau ra khỏi tiệm, ta dùng ngón tay chọc chọc hắn: “Là ai? Ta có quen không?”
Dung Uyên .
“Ngươi đoán xem.”
Ta đang sàng lọc trong đầu các nương trong làng thì đột nhiên nghe thấy người đi đường trò chuyện:
“Phủ tướng quân lại ra nhân tài rồi! Tiểu thiếu gia Tạ Hành kia, bây giờ cũng tướng quân rồi, nghe vừa lập chiến công.”
“Cháu họ nhà dì ta đang việc ở kinh thành, nghe hắn sau khi hai vị phu nhân của phủ tướng quân lần lượt qua đời, lão phu nhân trong phủ thương tâm một thời gian dài, ngược lại hai vị tướng quân không có phản ứng gì, vẫn lên chiến trường thì lên chiến trường, trong hai năm lập không ít chiến công, thăng quan tiến chức, tiền đồ vô lượng…”
Bàn chân vô thức dừng lại.
Tạ Hành.
Đã lâu rồi không nghe thấy cái tên này…
Hai chữ ngắn ngủi lại giống như một chiếc lông vũ, nhẹ nhàng quét qua đầu tim.
Có chút ngứa.
Khi hoàn hồn lại thì thấy Dung Uyên đang ta.
Ta miễn cưỡng : “Không sao, tiếp đi, trâm cài kia của ngươi muốn tặng cho nương nhà nào?”
Dung Uyên nắm chặt cây trâm cài từ từ thu vào trong tay áo, hắn cúi mắt, .
“Ngươi không quen.”
14
Ngôi làng nhỏ vào mùa hè yên tĩnh và thanh bình.
Ta ngồi dưới bóng cây ăn nho, chống cằm Dung Uyên việc.
Dung Uyên khí chất xuất chúng, ngay cả khi xắn tay áo việc trên đồng ruộng, cũng khác hẳn những người nông dân kia.
“Dung Uyên.”
Ta vẫy tay với hắn: “Qua đây nghỉ một lát.”
Hắn ngoan ngoãn đi tới.
Trên người nóng hổi, trán lấm tấm mồ hôi.
Ta giật một chiếc khăn lụa lau mồ hôi cho hắn.
Gần như , đôi mắt kia lặng lẽ ta, càng giống Tạ Hành hơn.
Ta bị hắn đến có chút không tự nhiên, bèn hỏi: “Nhìn gì?”
Hắn trả lời rất thành thật: “Tô Uyên.”
“Ta có gì đẹp mà ?”
Hắn : “Đẹp.”
Đôi mắt kia lặng lẽ ta, rõ ràng không gì lại như thể đã hết mọi điều.
Ta căng thẳng tránh ánh mắt hắn, thuận tay lấy một quả nho, thậm chí không bóc vỏ đã nhét vào miệng hắn.
“Ta…” Ta dừng lại một chút: “Ta đi tìm Lâm thẩm học nữ công.”
Ở sân bên cạnh, Lâm thẩm đang chuyện phiếm với mấy bà thím, ta bước nhanh vào: “Lâm thẩm, dạy ta nữ công đi…”
Lời còn chưa dứt.
Cả người ta đã cứng đờ tại chỗ.
Ngoài cửa viện, có người khoanh tay đứng dưới gốc cây.
Tiểu tướng quân còn chưa cởi chiến bào lại có đôi mắt đào hoa thâm đến chết người.
Hắn .
“Nương tử, đã lâu không gặp.”
“Quả nho vừa nãy, có chua không?”
15
Hoàn hồn lại, ta quay người bỏ chạy.
Quả nho vừa nãy đút cho Dung Uyên có chua hay không ta không biết ngữ khí của Tạ Hành thì chua đến chết người.
Vừa chạy hai bước.
Cổ áo đã bị người ta túm lấy.
Cũng không thấy hắn dùng sức thế nào, chỉ thấy hắn kéo nhẹ cổ áo ta, ta đã bị nhấc bổng lên.
Người này áp sát lại.
Hơi thở quen thuộc đã xa cách từ lâu, trong nháy mắt bao trùm lấy ta.
Hắn nghiêng đầu ta, ánh mắt nóng bỏng như có lửa đang cháy.
“Nương tử chạy cái gì?”
“Vi phu lập chiến công, tối nay có thể thử nhiều tư thế hơn không?”
Chết tiệt.
Cách hai năm, nghe lại câu này, ta vẫn thấy chân mềm nhũn.
“Tạ Hành.”
Ta hít sâu một hơi, quay đầu cầu xin hắn: “Ngươi thả ta xuống trước, ta phải đi xem tỷ tỷ.”
“Tên đại ca khốn nạn kia của ngươi có đến không?”
Ta không thể để Tạ Điền tìm thấy tỷ tỷ.
Tuyệt đối không .
Giọng điệu Tạ Hành khựng lại: “Uyên Uyên, thật ra đại ca đã biết lỗi rồi.”
“Sau khi tỷ tỷ nàng mất, hắn suy sụp một thời gian dài, đã bẻ gãy tay chân của ả hoa khôi kia, đuổi ra khỏi phủ mặc cho tự sinh tự diệt.”
“Hai năm qua, hắn vẫn chưa lấy ai, hắn vốn không tin thần phật ngày nào cũng ăn chay niệm phật, cầu xin…”
Ta không nghe nổi nữa, cắt ngang lời hắn.
“Cầu xin cái gì?”
“Cầu xin kiếp sau tỷ tỷ sẽ nối lại duyên tiền định với hắn?”
Ta lạnh lùng trừng mắt Tạ Hành: “Thật ghê tởm!”
Tạ Hành vô tội mím môi: “Lại không phải ta…”
Ta lắc lư trong tay hắn: “Thả ta xuống, ta phải đi tìm tỷ tỷ!”
Còn tiện thể đá một cước vào đầu gối hắn.
Tạ Hành ngoan ngoãn thả ta xuống.
Ta nhấc váy chạy về nhà.
Tỷ tỷ đang đứng trong sân.
Ta vội vàng gọi nàng: “Tỷ tỷ! Mau chạy.”
“Tạ…”
Lời còn chưa dứt, ta đã thấy Tạ Điền không xa.
Hắn mặc bộ hoa phục màu xanh lam, đôi mắt đỏ ngầu, chằm chằm về phía tỷ tỷ.
Trong mắt có nước mắt.
Nhưng lại cố nén không rơi.
“A Vũ…”
Vị trấn bắc đại tướng quân uy phong lẫm liệt ngày nào, lúc này lại cẩn thận khuôn mặt tỷ tỷ, dường như sợ rằng nếu mình lớn tiếng hơn một chút, nàng sẽ giống như hai năm trước, hóa thành một nắm đất, một nắm cát trên thế gian này, gió thổi qua là tan biến mất.
Ta đứng bên cạnh Tạ Hành, khạc nhổ: “Giả tạo!”
Đã hai năm rồi, rốt cuộc hắn đang diễn trò cho ai xem ?
Tạ Hành đánh giá sắc mặt ta, cũng chửi theo: “Đúng , giả tạo!”
16
Bên kia, Tạ Điền đã đi về phía tỷ tỷ.
Hắn đi rất chậm.
Dường như mỗi bước đi đều rất khó khăn.
“A Vũ”, Tạ Điền khàn giọng : “Về phủ với ta, không?”
“Ta không trách nàng giả chết, ta biết lúc biết nàng chưa chết… Ta chỉ nghĩ, chỉ cần nàng trở về, sau này bảo ta gì cũng .”
Nói xong, hắn đã đi đến trước mặt tỷ tỷ.
“Người nữ nhân kia, hai năm trước ta đã sai người bẻ gãy tay chân của ả, đuổi ra khỏi phủ mặc cho tự sinh tự diệt.”
“A Vũ, ta đảm bảo với nàng, sau này bất kể người khác có tam thê tứ thiếp thế nào, ta chỉ cưới một mình nàng, không?”
Hắn thử đưa tay kéo nàng.
Nhưng bị tỷ tỷ tránh ra.
Gió thổi tung váy nàng, có một vẻ đẹp hỗn loạn rõ ràng.
Tỷ tỷ ngẩng đầu hắn.
Không có dấu hiệu báo trước.
Một cái tát giáng mạnh xuống.
Tạ Điền cúi đầu, không né tránh, chịu đựng cái tát này.
Hắn nghiến răng: “Nếu như có thể khiến nàng hả giận, thì nàng cứ đánh.”
“Đừng là một cái tát này, cho dù là mười cái, trăm cái, ta cũng chịu .”
” Tạ tướng quân nghĩ nhiều rồi.”
Tỷ tỷ chậm rãi lên tiếng: “Đây là trả lại cái tát ngươi đánh ta hai năm trước.”
“Từ nay, chúng ta không còn nợ nần gì nhau.”
Giọng nàng nhạt như thể đang trưa nay ăn gì.
Tạ Điền cau mày: “Gọi là không còn nợ nần gì nhau là sao? Nàng có biết hai năm nay ta khổ sở thế nào không?”
“Lúc đó ta hận không thể đi theo nàng…”
Tỷ tỷ nhàn nhạt cắt ngang lời hắn: “Vậy sao ngươi không đi?”
Tạ Điền im lặng một lát: “Ta còn phải chịu trách nhiệm với hàng vạn tướng sĩ.”
Tỷ tỷ .
“Xin tướng quân hãy về đi.”
“Ta sắp thành hôn rồi.”
Tạ Điền giật mình.
“Với ai? Tên họ Bùi kia à?”
“Nàng đừng quên, chúng ta vẫn chưa hòa ly, nàng vẫn là thê tử của Tạ Điền ta!”
Giọng hắn đột nhiên lạnh đi: “Tay ta đã nhuốm rất nhiều máu. A Vũ, ta muốn một tên lang băm chân đất ở một ngôi làng nhỏ như , chỉ cần ngón tay là xong.”
Sự kiên nhẫn của Tạ Điền dường như đã cạn kiệt.
Hắn nắm chặt tay tỷ tỷ: “Hôm nay ta chỉ cho nàng hai lựa chọn.”
“Hoặc là nàng về phủ với ta, hoặc là ta tên họ Bùi kia, trói nàng về phủ.”
Tỷ tỷ đáp lại: “Ta cũng cho ngươi hai lựa chọn.”
“Hoặc là buông tha cho nhau.”
“Hoặc là mang xác ta về.”
13
Những nam sủng trong viện chịu không nổi cuộc sống làng quê buồn tẻ này, đã đi hết bảy tám phần.
Cuối cùng chỉ còn lại một người.
Dung Uyên.
Hắn là nam sủng ta chiêu mộ đầu tiên, thật lòng, hắn có đôi mắt rất giống Tạ Hành.
Hơi dài và hẹp, sâu thẳm, giống như một vũng nước lạnh mùa đông không thấy đáy, khi lên lại có thêm chút phóng túng trêu chọc.
Giống hệt Tạ Hành.
Cho nên lúc đầu trong số những nam sủng, ta đã liếc mắt một cái là thấy trúng hắn.
Bây giờ.
Cày ruộng dệt vải, gánh nước tưới vườn, đều là công việc của một mình Dung Uyên.
Nhưng hắn chưa bao giờ kêu khổ.
“Dung Uyên!”
Ta gọi hắn đang việc trên ruộng về: “Thay quần áo, đi theo ta đến trấn trên.”
Dung Uyên lau mồ hôi: “Được.”
Hắn chưa bao giờ từ chối bất kỳ cầu nào của ta.
Trên đường đến trấn, hắn mới nhẹ giọng hỏi ta đi gì.
Nghĩ đến tỷ tỷ và Bùi đại phu, ta không nhịn : “Đi sắm ít đồ hồi môn.”
Dung Uyên khựng lại.
“Được.”
Đi trên phố xá đông đúc, Dung Uyên sẽ vô thức che chở ta ở bên cạnh.
Hắn cùng ta vào một tiệm phấn son.
Bên trong đủ loại phấn son, trâm cài đồ trang sức, muôn màu muôn vẻ.
Ta tỉ mỉ chọn cho tỷ tỷ.
Cái này hợp với tỷ tỷ hơn.
Cái kia cũng không tệ.
Cuối cùng khi trả tiền, Dung Uyên cũng chọn một món.
Hắn chọn một cây trâm cài điểm thúy.
Tự mình lặng lẽ trả tiền, cẩn thận bỏ vào trong ngực.
Ta trêu hắn: “Dung Uyên muốn tặng cho người trong lòng sao?”
Dung Uyên ta: “Phải.”
Chúng ta cùng nhau ra khỏi tiệm, ta dùng ngón tay chọc chọc hắn: “Là ai? Ta có quen không?”
Dung Uyên .
“Ngươi đoán xem.”
Ta đang sàng lọc trong đầu các nương trong làng thì đột nhiên nghe thấy người đi đường trò chuyện:
“Phủ tướng quân lại ra nhân tài rồi! Tiểu thiếu gia Tạ Hành kia, bây giờ cũng tướng quân rồi, nghe vừa lập chiến công.”
“Cháu họ nhà dì ta đang việc ở kinh thành, nghe hắn sau khi hai vị phu nhân của phủ tướng quân lần lượt qua đời, lão phu nhân trong phủ thương tâm một thời gian dài, ngược lại hai vị tướng quân không có phản ứng gì, vẫn lên chiến trường thì lên chiến trường, trong hai năm lập không ít chiến công, thăng quan tiến chức, tiền đồ vô lượng…”
Bàn chân vô thức dừng lại.
Tạ Hành.
Đã lâu rồi không nghe thấy cái tên này…
Hai chữ ngắn ngủi lại giống như một chiếc lông vũ, nhẹ nhàng quét qua đầu tim.
Có chút ngứa.
Khi hoàn hồn lại thì thấy Dung Uyên đang ta.
Ta miễn cưỡng : “Không sao, tiếp đi, trâm cài kia của ngươi muốn tặng cho nương nhà nào?”
Dung Uyên nắm chặt cây trâm cài từ từ thu vào trong tay áo, hắn cúi mắt, .
“Ngươi không quen.”
14
Ngôi làng nhỏ vào mùa hè yên tĩnh và thanh bình.
Ta ngồi dưới bóng cây ăn nho, chống cằm Dung Uyên việc.
Dung Uyên khí chất xuất chúng, ngay cả khi xắn tay áo việc trên đồng ruộng, cũng khác hẳn những người nông dân kia.
“Dung Uyên.”
Ta vẫy tay với hắn: “Qua đây nghỉ một lát.”
Hắn ngoan ngoãn đi tới.
Trên người nóng hổi, trán lấm tấm mồ hôi.
Ta giật một chiếc khăn lụa lau mồ hôi cho hắn.
Gần như , đôi mắt kia lặng lẽ ta, càng giống Tạ Hành hơn.
Ta bị hắn đến có chút không tự nhiên, bèn hỏi: “Nhìn gì?”
Hắn trả lời rất thành thật: “Tô Uyên.”
“Ta có gì đẹp mà ?”
Hắn : “Đẹp.”
Đôi mắt kia lặng lẽ ta, rõ ràng không gì lại như thể đã hết mọi điều.
Ta căng thẳng tránh ánh mắt hắn, thuận tay lấy một quả nho, thậm chí không bóc vỏ đã nhét vào miệng hắn.
“Ta…” Ta dừng lại một chút: “Ta đi tìm Lâm thẩm học nữ công.”
Ở sân bên cạnh, Lâm thẩm đang chuyện phiếm với mấy bà thím, ta bước nhanh vào: “Lâm thẩm, dạy ta nữ công đi…”
Lời còn chưa dứt.
Cả người ta đã cứng đờ tại chỗ.
Ngoài cửa viện, có người khoanh tay đứng dưới gốc cây.
Tiểu tướng quân còn chưa cởi chiến bào lại có đôi mắt đào hoa thâm đến chết người.
Hắn .
“Nương tử, đã lâu không gặp.”
“Quả nho vừa nãy, có chua không?”
15
Hoàn hồn lại, ta quay người bỏ chạy.
Quả nho vừa nãy đút cho Dung Uyên có chua hay không ta không biết ngữ khí của Tạ Hành thì chua đến chết người.
Vừa chạy hai bước.
Cổ áo đã bị người ta túm lấy.
Cũng không thấy hắn dùng sức thế nào, chỉ thấy hắn kéo nhẹ cổ áo ta, ta đã bị nhấc bổng lên.
Người này áp sát lại.
Hơi thở quen thuộc đã xa cách từ lâu, trong nháy mắt bao trùm lấy ta.
Hắn nghiêng đầu ta, ánh mắt nóng bỏng như có lửa đang cháy.
“Nương tử chạy cái gì?”
“Vi phu lập chiến công, tối nay có thể thử nhiều tư thế hơn không?”
Chết tiệt.
Cách hai năm, nghe lại câu này, ta vẫn thấy chân mềm nhũn.
“Tạ Hành.”
Ta hít sâu một hơi, quay đầu cầu xin hắn: “Ngươi thả ta xuống trước, ta phải đi xem tỷ tỷ.”
“Tên đại ca khốn nạn kia của ngươi có đến không?”
Ta không thể để Tạ Điền tìm thấy tỷ tỷ.
Tuyệt đối không .
Giọng điệu Tạ Hành khựng lại: “Uyên Uyên, thật ra đại ca đã biết lỗi rồi.”
“Sau khi tỷ tỷ nàng mất, hắn suy sụp một thời gian dài, đã bẻ gãy tay chân của ả hoa khôi kia, đuổi ra khỏi phủ mặc cho tự sinh tự diệt.”
“Hai năm qua, hắn vẫn chưa lấy ai, hắn vốn không tin thần phật ngày nào cũng ăn chay niệm phật, cầu xin…”
Ta không nghe nổi nữa, cắt ngang lời hắn.
“Cầu xin cái gì?”
“Cầu xin kiếp sau tỷ tỷ sẽ nối lại duyên tiền định với hắn?”
Ta lạnh lùng trừng mắt Tạ Hành: “Thật ghê tởm!”
Tạ Hành vô tội mím môi: “Lại không phải ta…”
Ta lắc lư trong tay hắn: “Thả ta xuống, ta phải đi tìm tỷ tỷ!”
Còn tiện thể đá một cước vào đầu gối hắn.
Tạ Hành ngoan ngoãn thả ta xuống.
Ta nhấc váy chạy về nhà.
Tỷ tỷ đang đứng trong sân.
Ta vội vàng gọi nàng: “Tỷ tỷ! Mau chạy.”
“Tạ…”
Lời còn chưa dứt, ta đã thấy Tạ Điền không xa.
Hắn mặc bộ hoa phục màu xanh lam, đôi mắt đỏ ngầu, chằm chằm về phía tỷ tỷ.
Trong mắt có nước mắt.
Nhưng lại cố nén không rơi.
“A Vũ…”
Vị trấn bắc đại tướng quân uy phong lẫm liệt ngày nào, lúc này lại cẩn thận khuôn mặt tỷ tỷ, dường như sợ rằng nếu mình lớn tiếng hơn một chút, nàng sẽ giống như hai năm trước, hóa thành một nắm đất, một nắm cát trên thế gian này, gió thổi qua là tan biến mất.
Ta đứng bên cạnh Tạ Hành, khạc nhổ: “Giả tạo!”
Đã hai năm rồi, rốt cuộc hắn đang diễn trò cho ai xem ?
Tạ Hành đánh giá sắc mặt ta, cũng chửi theo: “Đúng , giả tạo!”
16
Bên kia, Tạ Điền đã đi về phía tỷ tỷ.
Hắn đi rất chậm.
Dường như mỗi bước đi đều rất khó khăn.
“A Vũ”, Tạ Điền khàn giọng : “Về phủ với ta, không?”
“Ta không trách nàng giả chết, ta biết lúc biết nàng chưa chết… Ta chỉ nghĩ, chỉ cần nàng trở về, sau này bảo ta gì cũng .”
Nói xong, hắn đã đi đến trước mặt tỷ tỷ.
“Người nữ nhân kia, hai năm trước ta đã sai người bẻ gãy tay chân của ả, đuổi ra khỏi phủ mặc cho tự sinh tự diệt.”
“A Vũ, ta đảm bảo với nàng, sau này bất kể người khác có tam thê tứ thiếp thế nào, ta chỉ cưới một mình nàng, không?”
Hắn thử đưa tay kéo nàng.
Nhưng bị tỷ tỷ tránh ra.
Gió thổi tung váy nàng, có một vẻ đẹp hỗn loạn rõ ràng.
Tỷ tỷ ngẩng đầu hắn.
Không có dấu hiệu báo trước.
Một cái tát giáng mạnh xuống.
Tạ Điền cúi đầu, không né tránh, chịu đựng cái tát này.
Hắn nghiến răng: “Nếu như có thể khiến nàng hả giận, thì nàng cứ đánh.”
“Đừng là một cái tát này, cho dù là mười cái, trăm cái, ta cũng chịu .”
” Tạ tướng quân nghĩ nhiều rồi.”
Tỷ tỷ chậm rãi lên tiếng: “Đây là trả lại cái tát ngươi đánh ta hai năm trước.”
“Từ nay, chúng ta không còn nợ nần gì nhau.”
Giọng nàng nhạt như thể đang trưa nay ăn gì.
Tạ Điền cau mày: “Gọi là không còn nợ nần gì nhau là sao? Nàng có biết hai năm nay ta khổ sở thế nào không?”
“Lúc đó ta hận không thể đi theo nàng…”
Tỷ tỷ nhàn nhạt cắt ngang lời hắn: “Vậy sao ngươi không đi?”
Tạ Điền im lặng một lát: “Ta còn phải chịu trách nhiệm với hàng vạn tướng sĩ.”
Tỷ tỷ .
“Xin tướng quân hãy về đi.”
“Ta sắp thành hôn rồi.”
Tạ Điền giật mình.
“Với ai? Tên họ Bùi kia à?”
“Nàng đừng quên, chúng ta vẫn chưa hòa ly, nàng vẫn là thê tử của Tạ Điền ta!”
Giọng hắn đột nhiên lạnh đi: “Tay ta đã nhuốm rất nhiều máu. A Vũ, ta muốn một tên lang băm chân đất ở một ngôi làng nhỏ như , chỉ cần ngón tay là xong.”
Sự kiên nhẫn của Tạ Điền dường như đã cạn kiệt.
Hắn nắm chặt tay tỷ tỷ: “Hôm nay ta chỉ cho nàng hai lựa chọn.”
“Hoặc là nàng về phủ với ta, hoặc là ta tên họ Bùi kia, trói nàng về phủ.”
Tỷ tỷ đáp lại: “Ta cũng cho ngươi hai lựa chọn.”
“Hoặc là buông tha cho nhau.”
“Hoặc là mang xác ta về.”
Bạn thấy sao?