Tướng Quân, Người Chạy [...] – Chương 6

Chương 6

11.

Ta gửi thư cho Lưu Ly, dặn nàng ở lại khách điếm chờ ta.

Nhưng Lưu Ly lại lo lắng ta đi một mình, nhất quyết chạy tới tìm.

Kết quả, có thể đoán trước .

Nàng còn chưa kịp bước vào quân doanh, đã bị binh lính đè xuống:

“Tướng quân! Lại bắt một thám tử!”

Ta bất lực xoa trán, quay sang nịnh nọt Giang Dự Phong:

“Tướng quân, ngài quả thực quản lý quân đội nghiêm minh, hiệu lệnh rõ ràng!”

Giang Dự Phong không biết có nghe ra ý tứ trong lời của ta không, chỉ khẽ ngẩng đầu, bình thản đáp:

“Đương nhiên. Trong quân doanh của ta, các binh sĩ luôn lấy phục tùng mệnh lệnh trọng, hàng ngày đều huấn luyện không hề lơ là. Tất cả đều dũng mãnh thiện chiến, ngay cả việc tuần tra cũng diễn ra liên tục suốt mười hai canh giờ, không hề gián đoạn.”

Ta gật đầu lia lịa.

“Đúng, đúng, ra mà. Nếu không, ta và Lưu Ly cũng đâu đến nỗi bị áp chế xuống đất như .”

Hai ngày liền, ta đều cặm cụi bên án thư, miệt mài ghi chép lại những gì nhớ từ phần binh thư dang dở đó.

Từ nhỏ, trí nhớ của ta đã rất tốt. Dù không thể qua là nhớ, những gì để tâm quan sát đều có thể ghi nhớ tám, chín phần.

Ta đem những gì đã ghi chép từ binh thư, trình cho Giang Dự Phong xem.

“Tướng quân, nửa quyển binh thư này ghi chép rất chi tiết về đặc điểm chiến thuật của quân Liêu, chắc chắn sẽ hữu dụng cho ngài.”

Ta ngừng một chút rồi tiếp lời:

“Lần đầu ta xem qua quyển binh thư này đã là chuyện của nhiều năm trước. Bản ta ghi lại tuy không thể hoàn toàn giống hệt, cũng không chênh lệch là bao.”

Giang Dự Phong cúi đầu, khẽ “Ừm” một tiếng qua loa, ánh mắt lại không rời khỏi những trang giấy, chăm đến mức không chớp mắt.

Càng xem, sắc mặt hắn càng trở nên nghiêm trọng.

Ta có chút lo lắng, bèn ghé lại gần hỏi:

“Sao , Tướng quân? Có phải… ta viết sai ở đâu không?”

Hắn lắc đầu, ngay sau đó, đột ngột ngẩng lên, nắm lấy cổ tay ta, giọng mang chút kích :

“Quyển binh thư này, nàng nàng từng thấy ở đâu?”

Ta bị hắn cho giật mình, giọng cũng lắp bắp:

“Ta… cái đó… ta đã với ngài rồi mà, là… trong thư phòng của phụ thân ta.”

Sắc mặt Giang Dự Phong lập tức sáng lên. Hắn dẫn ta đến bên giường trong doanh trướng, cẩn thận lôi từ dưới gối ra một cuốn sách cũ.

“Nàng thử cái này.”

Ta mơ hồ nhận lấy, không hiểu hắn muốn gì.

Nhưng càng , lòng ta càng kinh ngạc.

Nét chữ, nội dung, tất cả đều giống hệt phần đầu của quyển binh thư dang dở mà ta từng xem!

Ta giật mình ngẩng lên, hỏi dồn:

“Sao ngài lại có quyển sách này?”

“Quyển binh thư này là do phụ thân ta viết.”

“Lão Tướng quân Giang?”

“Ừ.” Giang Dự Phong gật đầu, giọng thoáng vẻ hoài niệm:

“Phụ thân ta cả đời chinh chiến, trải qua vô số trận mạc. Đáng tiếc, ông hy sinh nơi sa trường khi ta mới bảy tuổi.

“Sau đó, ta tìm thấy nửa quyển binh thư này trong phòng của ông. Trong sách ghi lại những kinh nghiệm chiến đấu của ông, đặc điểm tác chiến của kẻ địch, và cả những trận pháp địch mà ông từng suy tính trên sa bàn.”

“Nửa quyển binh thư này đã theo ta chinh chiến nhiều năm, giúp ta không ít lần đẩy lùi kẻ địch. Đây là vật ta trân quý nhất. Chỉ tiếc rằng, phần sau của nó đã bị thất lạc. Ta từng nhiều lần tìm kiếm khắp nơi, đều không có kết quả. Việc này, ta vẫn luôn xem như một niềm tiếc nuối.”

Nói đến đây, Giang Dự Phong cúi đầu, vào phần binh thư mà ta đã ghi lại, rồi khẽ mỉm :

“Giờ biết tung tích của nửa quyển còn lại, ta cũng không còn gì phải tiếc nuối nữa.”

Khi ta lần đầu xem qua quyển binh thư này, đã thầm cảm thán người viết quả thực là kỳ tài về binh học. Khác hẳn những sách chỉ bàn lý thuyết suông, quyển sách này không chỉ chi tiết mà còn đưa ra nhiều phương pháp địch bất ngờ, thực dụng trên chiến trường.

Ta từng hỏi phụ thân rằng, người viết quyển binh thư này là ai. Nhưng ông chỉ ậm ừ cho qua, rằng đó là một người từng thua cược ông.

Không ngờ, người ấy lại chính là lão Tướng quân Giang.

Nhìn thấy nét mặt vui mừng của Giang Dự Phong, ta định bụng rằng chờ khi đại thắng trở về kinh, ta sẽ tới thư phòng của phụ thân lấy nửa quyển binh thư còn lại, mang trả hắn. Nhưng lời còn chưa kịp thốt ra, đã nghe thấy binh sĩ bên ngoài khẩn trương vào báo:

“Tướng quân! Đội trinh sát trước đó bị phục kích, chỉ còn lại vài người chạy thoát. Hiện họ đã ngất trước quân doanh.”

Nghe , sắc mặt Giang Dự Phong trầm xuống, hắn lập tức sải bước ra khỏi trướng.

Ta vội vàng theo sau, đến nơi thì thấy mấy binh sĩ đang nằm bất tỉnh trên cáng, chuẩn bị đưa đến trướng y tế.

Nhìn sắc mặt tái nhợt, hơi thở gấp gáp và bàn tay đẫm mồ hôi của họ, ta liền bước tới :

“Nhìn trạng của họ, có vẻ như đã trúng độc. Hãy chuẩn bị hoàng cầm, hoàng bá, chi tử, mộc thông, thêm phòng phong, liên kiều, đại hoàng, cùng chút bạc hà tươi, sắc thành một bát đặc, cho họ uống để giải độc và trừ khí độc, sẽ không sao đâu.”

Lời ta vừa dứt, quân y cũng đã tới. Nghe xong, ông gật đầu tán thưởng:

“Vị nương này không sai. Họ có lẽ đã vô đi vào rừng độc, bị nhiễm phải khí độc.”

Ông liền quay sang dặn dò thuộc hạ:

“Cứ theo phương thuốc của nương.”

Sau khi chỉ đạo xong, quân y quay lại, cúi chào ta một cách kính cẩn:

“Cô nương quả thật am hiểu y thuật, thật đáng quý. Nhưng nương có chút lạ mặt, không biết là…”

Ta khẽ liếc Giang Dự Phong, trong lòng đã quyết, liền thẳng:

“Ta là… thê tử của Tướng quân Giang.”

Quân y ngẩn ra một lát, rồi chợt hiểu ra, liền cúi đầu sâu hơn:

“Thì ra là phu nhân của Tướng quân, thật thất lễ!”

Ta len lén Giang Dự Phong. Hắn tuy không gì, thần sắc vẫn điềm tĩnh, cũng không phủ nhận lời ta, xem như đã ngầm thừa nhận.

Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho những binh sĩ trúng độc, ta cùng Giang Dự Phong bước ra khỏi trướng y tế.

Hiếm khi thấy Giang Dự Phong chủ bắt chuyện với ta:

“Nàng còn biết y thuật?”

Ta khiêm tốn đáp:

“Chỉ là từng đọc qua vài cuốn y thư mà thôi.”

Phụ thân ta vốn đam mê đọc sách, trong thư phòng ông có vô số điển tịch quý giá. Nhờ , từ nhỏ ta đã theo ông đọc không ít sách, trong đó có cả y thư, nên cũng hiểu biết đôi chút về y lý.

Thấy Giang Dự Phong chưa gì thêm, ta liền tranh thủ mở lời:

“Tướng quân, vừa rồi ta thấy trong trướng y tế có khá nhiều thương binh, mà quân y lại quá ít. Chi bằng để ta ở lại đây giúp đỡ một tay, cũng xem như góp chút sức mọn.”

Giang Dự Phong nhíu mày, trầm ngâm hồi lâu, sau đó gật đầu:

“Vậy thì phiền nàng.”

12.

Trong những ngày tiếp theo, ta trở thành trợ thủ đắc lực của quân y.

Giang Dự Phong chinh chiến ngoài tiền tuyến, ta ở hậu phương cứu chữa thương binh. Tuy điều kiện khắc nghiệt, ta vẫn biết cách tìm niềm vui trong khó khăn, thậm chí còn cảm nhận chút hạnh phúc từ sự phân công “nam chủ ngoại, nữ chủ nội”.

Giang Dự Phong quả không hổ danh là con nhà tướng, tinh thông binh pháp. Cộng thêm đội quân thiện chiến, chúng ta liên tiếp đẩy lùi quân Bắc Liêu, buộc chúng phải cử sứ giả đến hòa đàm.

Chiến dịch vốn dự kiến kéo dài nửa năm, chỉ chưa đầy ba tháng đã toàn thắng trở về.

Giang Dự Phong để lại một phần quân đội trú đóng tại An Bắc thành, rồi dẫn đại quân áp giải sứ giả Bắc Liêu về kinh dâng công.

Ta và Lưu Ly cùng theo hắn trở về.

Sau vài tháng chung sống, thái độ của Giang Dự Phong đối với ta đã dịu đi nhiều, không còn giữ khoảng cách xa lạ như ban đầu.

Chỉ là, hắn vẫn giữ phong thái quân tử, chưa từng vượt qua giới hạn hay có sự tiếp thân mật nào với ta.

Dọc đường, Lưu Ly nhăn nhó hỏi:

“Tiểu thư, rõ ràng cảm giác Tướng quân đã có cảm với người, vì sao hắn vẫn không cùng người viên phòng? Chẳng lẽ thật sự có ẩn bệnh gì sao?”

Ẩn bệnh? Không thể nào.

Ta nhớ đến một hôm không lâu trước đây, khi hắn thức trắng đêm cùng phó tướng nghiên cứu trận pháp, mệt quá nên nằm luôn trên giường, y phục vẫn chưa thay.

Lo hắn bị cảm lạnh, ta mang một tấm chăn tới, định đắp cho hắn.

Rồi thì…

Ta thấy…

Khụ khụ.

Dù rằng ta kết hôn muộn, tuổi cũng không còn nhỏ, chung quy vẫn là một nương khuê các, chưa trải sự đời. Thấy cảnh tượng như , ta sững người, kinh ngạc đến mức tay đắp chăn cho hắn vô hắn tỉnh dậy.

Mặt ta đỏ bừng vì xấu hổ. Giang Dự Phong dường như cũng nhận ra, lúng túng kéo chăn che kín phần eo.

Bầu không khí lúc ấy ngượng ngùng không nên lời, cả hai đều không dám thẳng vào đối phương. Cuối cùng, chính ta không chịu nổi, viện cớ qua loa rồi như trốn chạy ra ngoài.

Cho nên, hắn tuyệt đối không thể có ẩn bệnh gì cả.

Lưu Ly sốt ruột đến vò đầu bứt tóc:

“Nếu Tướng quân không có vấn đề gì, vì sao vẫn không cùng tiểu thư viên phòng?”

Ta thở dài một hơi.

Thực ra, ta biết lý do.

Hắn lo rằng có một ngày bản thân sẽ bỏ mạng nơi sa trường, không muốn lỡ dở ta, cũng không muốn để con cái chúng ta lớn lên trong cảnh thiếu vắng phụ thân, độc từ tấm bé như hắn từng trải qua.

Đó là khúc mắc trong lòng hắn, là nỗi đau sâu thẳm mà hắn luôn giữ kín.

Ta chợt nhớ lại vài năm trước, khi hắn quyết định nhận con thừa tự từ tộc họ.

Nghe hôm ấy có bảy tám đứa trẻ đứng xếp hàng ngay ngắn, cha mẹ chúng ai nấy đều ánh lên niềm hy vọng, mong con mình chọn. Dẫu sao, con thừa tự của Tướng quân cũng đồng nghĩa với việc nắm trong tay toàn bộ danh vọng và quyền lực của phủ Tướng quân.

Lúc đó, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Giang Dự Phong. Nhưng hắn chẳng hề để ý đến sự mong chờ ấy, đi thẳng đến trước mặt đứa trẻ lớn tuổi nhất – một thiếu niên chừng mười tuổi – và chọn cậu bé con thừa tự, đặt tên là Giang Tử Thành.

Quyết định này khiến không ít người bất ngờ. Ngay cả mẫu thân ta cũng từng xì xào:

“Vị Tướng quân này quả thật không giống người thường. Người ta nhận con thừa tự luôn chọn đứa nhỏ tuổi, chưa biết gì, dễ dạy bảo. Cớ sao lại chọn một thiếu niên như thế?”

Mẫu thân ta khi ấy còn lắc đầu cảm thán:

“Thật kỳ lạ, chọn một đứa lớn như , cách hắn chẳng hơn mười tuổi là bao. Trẻ con tuổi này thường khó gắn bó, trong lòng vẫn luôn hướng về cha mẹ ruột, sau này sao có thể tận tâm phụng dưỡng hắn?”

Mọi người đều bảo hắn hồ đồ, giờ đây, ta đã hiểu.

Hắn nào có hồ đồ?

Hắn là sợ không kịp.

Hắn sợ đứa trẻ quá nhỏ, chưa kịp trưởng thành thì hắn đã ngã xuống nơi sa trường; sợ phủ Tướng quân mai này không còn người chống đỡ; sợ dòng họ Giang từ đó chẳng còn ai, rồi ai sẽ tiếp tục bảo vệ cõi bờ?

, hắn chọn Giang Tử Thành – đứa trẻ lớn tuổi nhất trong số đó.

Hắn không quan tâm sau này Giang Tử Thành có hiếu thuận với mình hay không, mà mỗi ngày đều dạy cậu binh pháp, tự tay chỉ dẫn cách sử dụng đao kiếm, giám sát cậu luyện tập trường thương.

Nhưng đáng tiếc…

Giang Tử Thành rốt cuộc không phải người có chí lớn. Cậu không thích đao thương, cũng chẳng muốn cầm quân đánh trận, mà thường xuyên kết giao với những công tử nhà thế gia, tham gia thi từ hội, ngâm vài câu văn vẻ.

Ta còn nhớ lần đầu giả vờ cờ gặp Giang Tử Thành tại một thi hội. Khi Lưu Ly chỉ vào một nam tử gầy yếu, mặc văn phục bảnh bao, bảo rằng đó là thiếu gia của phủ Tướng quân, ta suýt chút nữa trợn trắng mắt đến tận trời.

Một người như , sao có thể gánh vác cơ nghiệp của phủ Tướng quân?

Ta thầm nghĩ, sớm muộn gì cũng phải tìm cơ hội bàn với Giang Dự Phong về chuyện này.

Giờ đây, ta và hắn đã thành phu thê, cảm cũng dần nảy nở. Chi bằng thuận theo tự nhiên, trân trọng hiện tại, hưởng thụ niềm vui bên nhau.

Dẫu sao, ta đã theo đuổi hắn suốt bao năm. Đến bước cuối này, tuyệt đối không thể để hắn trốn thoát!

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...