Tướng Quân, Người Chạy [...] – Chương 1

Chương 1

1.

Hôm nay là ngày ta xuất giá.

Khoác lên mình chiếc khăn voan đỏ thẫm, giữa tiếng chiêng trống rộn ràng náo nhiệt, ta đưa vào Tướng quân phủ.

Đáng lẽ đây là một chuyện vui mừng.

Thế , ngay lúc chuẩn bị bái đường, lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Tân lang của ta, Giang Tử Thành – người ta chỉ gặp qua vài lần, gầy yếu như gà con, đột nhiên mất tăm.

Chỉ còn lại ta, đơn đứng giữa chính đường, lặng lẽ nghe những lời bàn tán xì xào vang lên từ bốn phía.

“Giờ này còn chưa thấy xuất hiện, xem ra tân lang chắc chắn đã bỏ trốn rồi.”

“Tiểu thư nhà họ Liễu thật đáng thương, khó khăn lắm mới có một mối nhân duyên, lại gặp phải chuyện thế này…”

“Đúng , hôn sự trắc trở như , xem ra cả đời cũng chỉ có thể nương già mà thôi.”

“Nghe đồn tiểu thư Liễu gia xấu xí đến mức khó coi, lại còn mang bệnh kín, đàn ông nào chịu nổi? Nếu là ta, ta cũng chạy mất thôi…”

Những lời thì thầm ấy, tuy không lớn, từng câu từng chữ đều lọt vào tai ta rõ ràng.

Ta cau mày, gọi bà mối đã đưa ta xuất giá lại, hỏi:

“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”

Bà mối ấp a ấp úng, sắc mặt đầy khó xử, chẳng thành lời.

Ta mất kiên nhẫn, giọng lạnh đi:

“Nói mau!”

Bà mối chần chừ hồi lâu, cuối cùng mới thốt ra:

“Thiếu gia nhà họ Giang… mất tích rồi!”

Nghe , mày ta khẽ giật, vẫn cố giữ bình tĩnh, hỏi tiếp:

“Mất tích từ bao giờ?”

“Chuyện này…”

Bà mối cúi mặt, vẻ lúng túng hiện rõ.

Từ nhỏ hầu hạ bên cạnh ta, nha hoàn Lưu Ly tính nhanh nhảu, vừa bất bình vừa tức giận, :

“Hạ nhân trong Tướng quân phủ bảo sáng sớm nay vẫn thấy tân lang, mà giờ sắp bái đường rồi lại chẳng biết chạy đâu!”

“Tiểu thư, vị gia này thật quá vô lễ!”

Lưu Ly thay ta uất ức, lầm bầm vài câu, lo ta buồn nên vội chuyển lời an ủi:

“Nhưng tiểu thư đừng lo, Tướng quân đã phái người đi tìm rồi, chắc chắn sẽ tìm gia.”

Ta phẩy tay, thản nhiên chỉnh lời nàng:

“Đừng gọi bừa gia, chưa bái đường thì hắn chưa tính là gia.”

Nói rồi, ta bước thêm hai bước về phía chính đường, qua lớp khăn voan, ánh mắt hướng đến người đang ngồi trên cao đường.

Giang Dự Phong.

Hắn mặt mày trầm tĩnh, ánh mắt sắc bén, ung dung ngồi ở vị trí cao nhất, giữ cho cả khung cảnh náo loạn này không trở nên hỗn độn.

Những vị khách định bụng xem trò hay đều thì thầm to nhỏ, trước uy thế của hắn, không ai dám quá phận.

Ta đối diện Giang Dự Phong, nâng tay, thẳng thừng vén khăn voan xuống.

Bà mối giật mình, thốt lên một tiếng:

“Ôi trời ơi, nương, sao lại tự tay vén khăn voan? Như là không may đâu!”

Ta nghiêng người tránh bàn tay bà mối đang muốn phủ khăn lại, nhíu mày:

“May với rủi gì nữa? Tân lang còn chẳng thấy đâu, giữ lễ gì cho phí công?”

Bà mối cắn môi, chẳng nên lời, chỉ đành cúi đầu im lặng.

Tiếng vừa rồi khiến những người trong sảnh đều đổ dồn ánh mắt về phía ta.

Ngay lập tức, có người nhỏ giọng kinh hô:

“Không phải bảo tiểu thư Liễu gia dung mạo khó coi sao? Người trên đường này, nhan sắc như thế, chẳng lẽ là nàng?”

“Lời đồn quả nhiên không thể tin. Nhưng với nhan sắc thế này, sao nàng ta lại chưa xuất giá?”

“Chỉ e tính kỳ quặc, hoặc cầu quá cao mà thôi…”

Những tiếng bàn tán mỗi lúc một lớn, ta khẽ hừ lạnh một tiếng, ánh mắt quét qua, tức thì cả đại sảnh im phăng phắc.

Ta tiến lên hai bước, ngước mắt Giang Dự Phong đang ngồi một mình trên cao đường, lạnh nhạt cất tiếng:

“Giang Tướng quân, nhà ngài tam thư lục lễ cưới ta qua cửa, hóa ra lại là cách cưới thế này sao?”

Sắc mặt Giang Dự Phong trầm như sắt, hắn đứng dậy, chắp tay xin lỗi:

“Tiểu tử ngu muội, thật sự thất lễ. Ta đã phái thêm người đi tìm rồi.”

Dừng một chút, hắn bổ sung:

“Tiểu thư Liễu cứ yên tâm, nhất định sẽ không để lỡ giờ lành.”

“Được, ta ngồi đây đợi.”

Ta hừ lạnh một tiếng, sai người mang ghế đến đặt ngay giữa đại sảnh, thản nhiên ngồi xuống.

Người của Giang Dự Phong liên tục vào ra, lần lượt báo cáo hình. Mỗi lần có ai ghé tai nhỏ, sắc mặt của hắn lại thêm phần âm trầm.

Còn ta, ngồi vững vàng trên ghế, trong lòng không khỏi buồn .

Bọn họ mà tìm mới là lạ.

Khách khứa trong đại sảnh, dưới sự sắp xếp của phủ Tướng quân, dần dần hạ nhân đưa ra ngoài sân. Trong sảnh chỉ còn lại vài vị thân tộc và trưởng bối.

Nửa nén hương sau, cuối cùng người chạy báo tin cũng quay về.

Tiểu đồng ấy mặt mày rầu rĩ, báo rằng đã có tin tức của tân lang mất tích. Lính gác cổng thành sáng sớm nay trông thấy hắn, mang theo mấy túi hành lý, dẫn biểu muội thanh mai của mình rời khỏi thành.

Một trận xôn xao lập tức dậy lên trong sảnh.

Tân lang này rõ ràng là dẫn theo thanh mai trốn chạy!

Ta nhướn mày, ngẩng lên Giang Dự Phong đang ngồi trên cao, nhàn nhạt cất lời:

“Tướng quân, giờ lành sắp đến, ngài xem, chuyện này phải xử lý thế nào đây?”

2.

Sắc mặt Giang Dự Phong lúc này tối sầm như mây đen che đỉnh núi, khí lạnh tỏa ra khiến hạ nhân xung quanh không khỏi rùng mình.

Hắn trầm ngâm hồi lâu, nét mặt nghiêm nghị:

“Hôm nay là lỗi của phủ Tướng quân với tiểu thư Liễu. Chi bằng, để ta sai người đưa tiểu thư về phủ, chờ khi ta bắt tên tiểu tử bất tài kia, sẽ đích thân áp giải hắn đến bái tạ.

“Tóm lại, ta nhất định sẽ cho phủ Thừa tướng một lời giải thích thỏa đáng.”

Ta nhíu mày.

Đưa ta về phủ?

Thế chẳng phải bao công sức của ta đều đổ sông đổ bể sao?

Chuyện này không thể .

Ta lắc đầu, thẳng vào Giang Dự Phong, :

“Ta đã bước vào Tướng quân phủ, nào có chuyện bị đưa trở về.

“Hai nhà chúng ta kết thân, vốn là việc đáng mừng, giờ đây…”

Ta giả bộ bi thương, lấy khăn tay chấm chấm vài giọt lệ hư vô:

“Ôi, việc này nghiêm trọng thế nào, Tướng quân chắc hẳn hiểu rõ.

“Chuyện này không chỉ là chuyện riêng của phủ Tướng quân, mà nếu hôn sự hôm nay không thành, cả hai nhà chúng ta đều sẽ trở thành trò cho cả kinh thành.”

Đứng một mình giữa đại sảnh, ta cố gắng dồn cảm , mãi mới nặn ra vài giọt nước mắt.

“Giang Tử Thành không màng danh dự của ta, ngang nhiên bỏ trốn, chẳng những bôi nhọ mặt mũi phủ Thừa tướng, mà còn khiến ta sau này chẳng còn chỗ đứng.

“Hôm nay, nếu hôn sự này không thể diễn ra như dự định, thay vì bị người đời chỉ trỏ cả đời, chi bằng ta chết đi cho xong…”

“Hu hu hu…”

Ta cầm khăn tay chấm nước mắt, trong đại sảnh, mấy vị tộc lão cũng bắt đầu nhỏ giọng bàn bạc.

“Tân lang đã chẳng thấy đâu, hôn sự này sao có thể tiếp tục như bình thường ?”

“Ta thật, Giang Tử Thành đúng là kẻ vô liêm sỉ! Chờ bắt hắn về, nhất định phải để Tướng quân đánh gãy chân hắn!”

“Liễu Thừa tướng gần đây rất Thánh ân, đang như mặt trời ban trưa. Nếu hủy bỏ hôn sự với phủ Thừa tướng, đó chẳng phải là tổn thất lớn cho nhà họ Giang chúng ta sao?”

“Đúng ! Tuy chúng ta chỉ là chi thứ, cũng mang họ Giang như Tướng quân. Một người nên thì cả họ nhờ, chuyện này tất nhiên mang lại lợi ích chung.”

“Cái tên Giang Tử Thành này! Để Giang gia rơi vào cảnh bất nghĩa bất trung thế này, nếu tìm hắn, ta nhất định mở từ đường, đuổi hắn ra khỏi gia phả Giang gia!”

Sắc mặt Giang Dự Phong đen như đáy nồi, đôi mày nhíu chặt đến mức tưởng như có thể kẹp chết ruồi.

Thấy hình đã đạt tới cao trào, ta tiếp tục nức nở, giọng nghẹn ngào:

“Hôn sự này của ta thật không dễ dàng gì mới có . Huống hồ, ta chỉ là một nữ tử yếu đuối, nếu hôm nay không thành thân, chỉ sợ sau này sẽ chẳng còn ai muốn cưới…”

Sắc mặt Giang Dự Phong thoáng biến đổi, có vẻ muốn lời an ủi, do dự mãi chẳng biết mở lời thế nào. Cuối cùng, hắn thấp giọng khô khan:

“Đừng lo, nhất định sẽ có cách vẹn toàn.”

Ta dùng khăn tay chấm mắt, giả bộ ngập ngừng:

“Thực ra, ta có một cách…”

“Liễu tiểu thư muốn thế nào?”

Ta liếc hắn một cái đầy e thẹn, nhỏ giọng:

“Ta… cách của ta rất đơn giản, chỉ là…”

Hắn nhíu mày:

“Cứ thẳng.”

Ta ngập ngừng thêm chút nữa, giọng nhỏ như tiếng muỗi vo ve đủ để hắn nghe rõ:

“Tướng quân đang độ tuổi cường tráng, lại chưa lập gia thất, chi bằng… để Tướng quân tân lang, chẳng phải là hợp lý nhất sao?”

Giang Dự Phong sững sờ, sắc mặt lập tức biến đổi.

“Hoang đường!”

Tiếng quát của hắn khiến ta khẽ rụt lại, ngay sau đó, nước mắt như chuỗi ngọc đứt dây, ào ào trào ra, ta khóc đến mức không nổi lời nào.

Lưu Ly xót xa, dùng khăn tay lau nước mắt cho ta, giận dữ Giang Dự Phong:

“Tướng quân đây là muốn đẩy tiểu thư nhà ta vào đường cùng sao!”

“Tướng quân, xin thứ lỗi nếu nô tỳ có lời vượt phận, kiệu hoa đã khiêng vào Tướng quân phủ, mà tân lang lại công khai bỏ trốn, thật sự đáng hận!

Tiểu thư nhà ta dù sao cũng là một danh môn khuê tú, là thiên kim phủ Thừa tướng, nay bị người ta nhục như , ngài bảo sau này nàng còn mặt mũi nào mà sống tiếp?

Ngài cũng biết, tiểu thư nhà ta định thân muộn, ngày thường phu nhân đã lo lắng khôn nguôi. Nay khó khăn lắm mới có một mối hôn sự, nếu chuyện này không thành, chỉ sợ phu nhân cũng sẽ….”

Lưu Ly vừa vừa rơi nước mắt, giọng nghẹn ngào:

“Tiểu thư nhà ta thật khổ mệnh mà!”

Giang Dự Phong nhíu mày thật chặt, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Trong sảnh, các tộc lão không còn giữ im lặng, một người lên tiếng:

“Ta thật, lời của tiểu thư Liễu không phải không có lý.

“Bên ngoài chỉ biết phủ Tướng quân và phủ Thừa tướng kết thân, đa phần không rõ tiểu thư Liễu gả cho ai. Để Dự Phong thành thân với tiểu thư Liễu cũng chẳng có gì sai.”

Lời này vừa thốt ra, lập tức có người phụ họa:

“Đúng ! Dự Phong đang tuổi tráng niên, lại chưa lập gia thất. Tuy đã nhận con nuôi, một phủ Tướng quân lớn như không có nội chủ quản lý thì vẫn không ổn. Cưới tiểu thư Liễu quả thật rất phù hợp!”

“Phải đó! Tiểu thư Liễu là danh môn khuê tú, dịu dàng hiền thục, Tướng quân lại hùng lẫm liệt, dung mạo xuất chúng, hai người quả là một đôi trời sinh!”

Trong lòng ta không khỏi thầm giơ ngón tay cái khen ngợi mấy vị tộc lão, thật sự rất hay!

Sắc mặt Giang Dự Phong vẫn nghiêm nghị, một gương mặt tuấn tú lộ vẻ cứng rắn đến cực độ.

Hắn trầm mặc hồi lâu rồi mới cất tiếng:

“Hôn nhân là do cha mẹ định đoạt, qua mai mối sắp đặt, không thể tùy tiện.”

Dừng lại một chút, hắn sang ta, trầm giọng :

“Huống chi, hôn sự hôm nay vốn là của nàng và Giang Tử Thành.”

“Lời ngài không sai, Giang Tử Thành giờ đang ở đâu?”

Ta không hề e sợ, thẳng vào mắt hắn:

“Tướng quân, thời thế bất thường cần hành bất thường. Hơn nữa, các tộc lão của Giang gia đều đang ở đây, ta tin rằng việc quyết định một hôn sự vẫn có thể giao cho họ chủ.”

Một tộc lão liền gật đầu, đồng :

“Đương nhiên rồi! Dự Phong mất cha mẹ từ sớm, ta là trưởng bối của Giang gia, đến cả lão Tướng quân khi còn sống cũng phải gọi ta một tiếng nhị thúc. Hôm nay, ta cả gan thay lão Tướng quân quyết định việc này!”

Giang Dự Phong trầm mặc, ánh mắt thoáng nét do dự.

Thấy hắn có vẻ lung lay, ta liền chớp thời cơ, thêm:

“Giang Tử Thành và biểu muội của hắn vốn là sâu ý đậm. Dù có ép buộc chia rẽ họ để kết hôn với ta, thì giữa ta và hắn cũng chỉ là một đôi oan gia, không chỉ mang oán hận suốt đời mà còn hủy hoại cuộc sống của cả đôi bên.”

Trong mắt Giang Dự Phong lóe lên một tia giằng xé, hồi lâu sau, hắn ta, thấp giọng :

“Ta là kẻ thô lỗ, đối với chuyện cảm nam nữ, chẳng hiểu gì cả.”

“Không sao,” ta đáp, mắt không rời khỏi hắn, “ta cũng chưa từng trải qua. Nhưng ta tin rằng, chỉ cần có lòng, mọi chuyện đều có thể học.”

Ánh mắt ta chăm đến mức khiến Giang Dự Phong phải quay mặt đi chỗ khác. Ta lập tức thúc ép thêm một bước:

“Tướng quân, giờ lành sắp đến, chuyện này gấp như lửa cháy đầu, mong Tướng quân thành toàn!”

Giang Dự Phong lặng im thật lâu, cuối cùng khẽ gật đầu:

“Đây chỉ là kế quyền nghi. Sau này, khi mọi việc đã vẹn toàn, chúng ta sẽ…”

Ta mừng rỡ khôn xiết, cũng chẳng màng giữ vẻ e lệ, vội vàng gật đầu:

“Việc của sau này để sau này tính, trước tiên chúng ta cứ thành thân đã!”

Sau này còn gì để nữa chứ?

Trước tiên phải kéo hắn vào tay đã, rồi tính tiếp!

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...