Ta tập trung rồi lại tập trung, người này dường như không biết mệt.
Lặp đi lặp lại, khiến ta gần như mất nửa cái mạng.
Cuối cùng mọi thứ cũng kết thúc.
Ta thở phào nhẹ nhõm trong lòng hắn, định đẩy hắn ra gọi Tiểu Thúy mang nước nóng đến lau người lại bị hắn kéo lại.
“Phu nhân định đi đâu?”
Ta ngạc nhiên, hai tay che trước ngực, “Không phải kết thúc rồi sao?”
Hắn , cúi xuống hôn ta, giọng quyến rũ, “Phu nhân chắc là quên rồi, đêm đó ta đã —”
“Ngư tinh… không chỉ có một cái.”
Nhiệt độ nóng bỏng áp vào, hắn , “Phu nhân cố chịu đựng nhé.”
…
Đây đâu phải Ngư tinh, rõ ràng là một con lừa đực!
Lời phàn nàn vừa hiện lên trong đầu, Tạ Từ An liền cắn nhẹ môi ta, tác bất ngờ mạnh mẽ hơn, “Phu nhân có vẻ quên rằng, Ngư tinh có thể nghe tâm trí của người khác.”
22
Bị hành hạ suốt đêm, ta ngủ thiếp đi.
Ngủ một mạch đến trưa ngày hôm sau, ta mới bị tiếng gõ cửa của Trường Ninh đánh thức.
“Lâm Thanh Dã!”
Cô nàng này chẳng có chút dáng vẻ công chúa gì cả, cứ hễ có chuyện là lại gọi thẳng tên ta trong viện, “Dậy đi.”
Nàng nằm sấp trên khe cửa, hạ giọng , “ Tối nay còn phải dẫn ta đi dạo…”
Làm ta hoảng hốt bật dậy mở cửa.
Đúng là tổ tông của ta.
…
Ta và Trường Ninh lại cải trang nam nhi vào Xuân Phong Lầu, chỉ khác là lần này có Tạ Từ An đi cùng, ngầm bảo vệ còn có không ít ám vệ của hắn.
Mọi chuyện đều bình thường.
Chỉ có một chút bất ngờ nhỏ—
Trường Ninh ở thanh lâu này lại lòng hồng trần rồi.
Đối tượng là một “hàng mới” mà bà chủ giới thiệu cho chúng ta.
Một người thú có đôi tai cáo.
Người đó mặc một bộ bạch bào rất giản dị, khuôn mặt như ngọc, đôi mắt hồ ly hơi dài và sâu thẳm, đầy mê hoặc.
Trường Ninh gần như bóp nát xương cổ tay ta, nàng chằm chằm vào người thú đó, hạ giọng , “Thanh Dã, ta hình như lòng rồi.”
Ta cố nhịn đau, khẽ khuyên, “Công chúa đừng .”
“Không .”
Nàng thấp giọng phản bác, “Hôm nay ta phải một lần.”
Nói rồi, nàng trực tiếp rút ra tờ ngân phiếu ném cho bà chủ, “Người thiếu niên đó, ta muốn.”
Người thú cáo có đôi mắt sâu thẳm đầy mê hoặc.
Sau khi bà chủ lấy ra khế ước bán thân, người đó bước chậm đến trước mặt Trường Ninh, quỳ một gối, khẽ cúi đầu.
Một dáng vẻ thuần phục.
Hắn .
“Nguyện vì chủ nhân vào nước sôi lửa bỏng.”
Trường Ninh đỡ hắn dậy, chạm vào ánh mắt của hắn, rồi vội vàng tránh đi.
“Ngươi có tên không?”
“Không.”
Hắn mỉm Trường Ninh, khi chuyện với nàng thì hắn khẽ cúi người, hai tay chống lên đầu gối, nàng bằng ánh mắt ôn hòa và thành kính.
“Xin chủ nhân ban tên.”
Trường Ninh cắn môi suy nghĩ, “Vậy thì, gọi ngươi là Bạch Diệu nhé.”
“Còn nữa,” nàng thử chạm vào đôi tai cáo trắng muốt của hắn, “Đừng gọi ta là chủ nhân, gọi… tiểu thư là .”
Hắn để nàng thoải mái nắn bóp đôi tai, ánh mắt bình thản, dịu dàng, như đang người xa cách nhiều năm.
Ngay cả ta, một người ngoài cũng cảm nhận cảm không thành lời đó của hắn.
Hắn mỉm .
“Đa tạ tiểu thư ban tên.”
Ta khẽ thúc vào Tạ Từ An bên cạnh, “Có nghe tâm ý của hắn không?”
“Chỉ nghe một câu.”
Ta lo lắng Trường Ninh bị lừa, vội hỏi, “Là gì ?”
Tạ Từ An hạ giọng, chậm rãi , “Chỉ nghe thấy hắn thở dài mấy chữ—”
“Công chúa, lâu rồi không gặp.”
(Hoàn)
Bạn thấy sao?