4.
Ta từng Tiêu Cảnh Dực, đó là chuyện của quá khứ.
Tiêu Cảnh Dực sinh ra trong cảnh bần hàn, sinh mẫu là cung nữ, sau Hoa phi nhận nuôi.
Hoài Phi từng thật lòng đối xử tốt với Tiêu Cảnh Dực, sau khi bà ấy có nhi tử, Tiêu Cảnh Dực không còn quan tâm nữa.
Bị đày đi lần nữa, Tiêu Cảnh Dực nếm trải sự lạnh lùng của lòng người, sự coi thường trong chốn cung đình.
Ai cũng biết hắn là đứa con bị bỏ rơi, vì hắn trở thành mục tiêu để mọi người bắt nạt.
Rồi chúng ta gặp nhau.
Lúc đó, Diệp gia đã suy yếu, không ai muốn quan tâm đến một tiểu nha đầu của một phủ Tướng quân sa sút.
Cô đơn lại nồng nhiệt, ta chủ đến gần hắn, người cũng đơn lạnh lùng.
Và rồi, chúng ta bắt đầu mối dây dưa hơn mười năm.
Tiêu Cảnh Dực của thuở trước thực sự rất tốt, hắn nhớ tất cả sở thích của ta, tỉ mỉ chuẩn bị từng bất ngờ.
Hắn tuy không coi trọng, tính ngay thẳng, lương thiện và chính trực.
Phụ thân vẫn thường , nhân phẩm còn quan trọng hơn địa vị.
Lúc ấy ta hết sức tin tưởng rằng, Tiêu Cảnh Dực là người đáng để phó thác cả cuộc đời.
Khi đó, hắn không có tham vọng lên ngôi, hắn nắm tay ta, ánh mắt dịu dàng: “Hoài Tịch, sau này ta sẽ một vị vương gia nhàn nhã, đưa nàng đi khắp thiên hạ thưởng thức mỹ vị, ngắm non sông gấm vóc hùng vĩ.”
Thế , trời không chiều lòng người.
Hắn miệt mài học tập, muốn dùng sự xuất sắc để đổi lấy cuộc sống bình yên, lại dẫn đến sự ghen tị của huynh đệ.
Trước tiên là Thái tử khó dễ, Hoàng hậu lấy cớ vu oan, dùng roi đánh chết sinh mẫu của Tiêu Cảnh Dực;
Tiếp theo là Tứ Hoàng tử của Hoa phi, mượn danh nghĩa yến tiệc chiêu đãi huynh trưởng của ta để phái người ám sát.
Lâm vào cảnh ngộ khốn cùng, Tiêu Cảnh Dực cuối cùng cũng nhận ra rằng, sự nhượng bộ của hắn chỉ đổi lại sự tàn sát của các huynh đệ, muốn sống sót, hắn chỉ có thể leo lên vị trí cao nhất.
Lần bị ám sát đó khiến Tiêu Cảnh Dực bị thương nặng suýt chết, may nhờ phụ thân ta kịp thời chạy đến, liều mình cứu hắn.
Sau khi tỉnh dậy, trong mắt Tiêu Cảnh Dực không còn sự ấm áp, chỉ còn lại sự lạnh lùng tàn khốc.
Phụ thân ta cứu hắn, lại đánh mất mạng sống của chính mình.
Trong một cuộc tranh giành quyền lực âm thầm này, ta và Tiêu Cảnh Dực đều không còn người thân nữa.
Để diệt trừ hậu họa, Tiêu Cảnh Dực tự nguyện ra biên ải.
Hắn không có gia thế, chỉ có thể dựa vào chiến công để mở ra một con đường cho chính mình.
Các hoàng tử trong cung đều nuông chiều, không mấy ai thực sự ra chiến trường, huống hồ những người có thể sống sót trở về chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Hoàng đế không quan tâm đến nhi tử do cung nữ sinh ra, các hoàng tử khác càng hả hê trước điều đó.
Cứ thế, Tiêu Cảnh Dực dẫn theo ta và Mục Vân Hành, bước lên con đường giày lấy ngôi vị nhuộm đầy máu tanh.
5.
Quá khứ như mộng, khói lửa mịt mù, chiến trường nơi binh sĩ chém vẫn còn hiện hữu trước mắt.
Trên con đường gian khổ này, gian lao, vất vả mà chúng ta đã trải qua không cần phải nhiều.
Chính vì cuộc sống gian nan, sự bình yên hiện tại mới trở nên quý giá, càng khiến ta không muốn chết.
Ta vẫn còn nhớ ước mơ giản đơn thuở ấy, thưởng thức mỹ vị khắp thiên hạ, ngắm non sông hùng vĩ, chứ không phải chết một cách bi thảm trong cuộc tranh giành quyền lực chốn cung đình.
Kể từ khi Tiêu Cảnh Dực rời đi hôm qua, ta đã không ngủ suốt đêm.
Đã quyết định rồi thì không cần phải do dự.
Ta đứng dậy chuẩn bị đi tìm Tiêu Cảnh Dực, chưa kịp bước ra khỏi phòng, thì đã phải đón tiếp một vị khách không mời mà đến.
Phượng Minh Ca, vị nữ tử cao quý đã định sẵn là Hoàng hậu ngay từ khi sinh ra.
Nàng ta ta từ trên xuống dưới, giọng điệu đầy mỉa mai: “Ngươi chính là Diệp Hoài Tịch, người mà Bệ hạ thầm thương trộm nhớ từ thuở nhỏ?”
“Thần nữ chính là Diệp Hoài Tịch, không dám nhận hai lời nhận xét trước đó của người.”
“Thật vô dụng, ngay cả lòng Bệ hạ cũng không thể níu giữ !”
Ta nghi hoặc nàng ta, nữ tử này có ý gì ?
“Ngươi có biết không? Hoàng đế đã ban chỉ dụ, phong ta Hoàng hậu rồi!”
Đúng , trong mơ ta đã thấy nàng ta là Hoàng hậu.
Thấy ta bình thản, Phượng Minh Ca càng thêm bực bội.
“Chẳng lẽ ngươi cam tâm sao? Người cùng Bệ hạ vào sinh ra tử là ngươi, người cùng Bệ hạ chịu khổ chịu cực nơi biên ải cũng là ngươi, mà bây giờ Hoàng hậu lại là ta!”
Ta ngơ ngác Phượng Minh Ca đang ngày càng trở nên cuồng loạn.
“Phượng tiểu thư… rốt cuộc là người đang bất mãn điều gì?”
“Bất mãn vì sao ta là Hoàng hậu, bất mãn vì sao ngươi không tranh giành, bất mãn vì sao đến cuối cùng chúng ta đều không thể đạt điều mình mong muốn!”
Vậy ra… Phượng Minh Ca không muốn Hoàng hậu;
Hoặc là… nàng ta đã có ý trung nhân từ lâu.
Khuôn mặt xinh đẹp của Phượng Minh Ca trở nên dữ tợn, đối mặt với vẻ bình tĩnh của ta, nàng ta càng thêm bực bội.
Nàng ta tiến lên một bước, nắm lấy cổ tay ta, kéo ta ra ngoài.
“Đi, đi tìm hắn, cho hắn biết ngươi muốn Hoàng hậu của hắn, bảo hắn buông tha cho ta.”
“Chỉ cần ngươi mở lời, hắn sẽ đồng ý, dù sao hắn cũng rất thương ngươi.”
“Vị trí Hoàng hậu này vốn dĩ nên thuộc về ngươi, ta trả lại cho ngươi, ta không muốn nó!”
Móng tay sắc nhọn của Phượng Minh Ca bấm vào cổ tay ta, khiến ta đau nhói.
Mặc dù nàng ta mảnh mai, lúc này lại trở nên điên cuồng với một sức mạnh phi thường.
“Phượng nương, hãy bình tĩnh lại…”
Ta cố gắng kéo nàng ta lại.
Dù sao cũng đã ở biên ải nhiều năm, ta phải đủ mọi việc, sức mạnh của ta đương nhiên lớn hơn.
Lằng nhằng mãi mà vẫn không ra khỏi cửa, Phượng Minh Ca tức giận vung tay tát vào mặt ta.
“Tại sao ngươi không tranh giành, ta vốn không muốn nó!”
“Náo loạn cái gì ?”
Tiêu Cảnh Dực vừa bước vào cửa đã thấy Phượng Minh Ca đang khóc lóc nỉ non và cả khuôn mặt đỏ bừng của ta.
6.
“Ngây ra gì, còn không mau gọi thái y!”
Tiêu Cảnh Dực sải bước lớn đến bên ta, cẩn thận nâng cổ tay ta lên, vết bầm tím do móng tay cào xước khiến hắn đau xót.
Hắn vung tay trái, tát thẳng một cái vào mặt Phượng Minh Ca.
“Người của trẫm, ngươi cũng dám vào?”
Phượng Minh Ca không những không tức giận mà còn khổ, nàng ta vừa vừa ôm lấy má: “Người của ngài, ngài đã có chưa?”
Dù sao Tiêu Cảnh Dực cũng là bậc đế vương, không thể để Phượng Minh Ca khiêu khích.
Hắn lạnh: “Phượng nương nên ngoan ngoãn một chút, bằng không… trẫm có thể không có , ngươi chắc chắn sẽ mất đi!”
“Ngài!”
Phượng Minh Ca trừng mắt ta đầy căm phẫn: “Diệp Hoài Tịch, ngươi đã theo hắn bao nhiêu năm, chẳng lẽ cam tâm nhường ngôi vị Hoàng hậu hay sao? Của ngươi là của ngươi, đừng để vuột mất!”
Nói xong, Phượng Minh Ca cuối cùng cũng bỏ đi, chỉ để lại ta đầy hoang mang và hắn với vẻ mặt bí ẩn.
Tiêu Cảnh Dực chỉ im lặng lau vết thương trên cổ tay ta, không một lời.
“Không giải thích gì sao?”
“Nàng ta chỉ là một người điên.”
“Nghe … Bệ hạ đã phong nàng ta Hoàng hậu rồi.”
Đôi tay đang thoa thuốc của hắn chợt khựng lại một chút, rồi lại tiếp tục như không có gì.
Tiêu Cảnh Dực bình thản : “Phượng tướng đã giúp trẫm lên ngôi thuận lợi, điều duy nhất ông ta cầu là đích nữ Phượng Minh Ca phong Hoàng hậu, trẫm không thể từ chối.”
Ta gật đầu thờ ơ: “Cũng tốt, Phượng Minh Ca Hoàng hậu, Phượng tướng mới một lòng một dạ phò tá cho ngài.”
Mắt Tiêu Cảnh Dực lóe lên vẻ kinh ngạc.
“Hoài Tịch, nàng có thể thấu hiểu nỗi khổ tâm của trẫm là tốt rồi.”
Hắn nắm lấy tay ta: “Tuy rằng hậu vị đã trao cho Phượng Minh Ca, trong lòng trẫm chỉ có một mình nàng!”
“Trẫm đã hạ chỉ, sau lễ sắc phong của Phượng Minh Ca, trẫm sẽ phong nàng Quý phi. Trẫm muốn nàng trở thành Quý phi sủng ái nhất của trẫm!”
Ta gỡ tay Tiêu Cảnh Dực ra: “Nhưng, ta không muốn.”
“Tại sao, nàng thực sự thích Mục Vân Hành!”
Tiêu Cảnh Dực căm hận ta, trong mắt hắn lại ẩn chứa sự sợ hãi.
“Ta thực sự thích tự do.”
Bạn thấy sao?