1.
Ta ngẩng đầu lên vị trí cửu ngũ chí tôn trên điện Kim Loan. Trong mơ, hai lựa chọn đều dẫn đến cái chết.
Nhưng, ta muốn sống.
“Diệp Hoài Tịch, rốt cuộc nàng muốn điều gì?”
Thấy ta mãi im lặng, Tiêu Cảnh Dực có phần sốt ruột.
Hắn khẽ cau mày, xoa xoa ngón tay cái và ngón trỏ, đây là hành vô thức của hắn khi lo lắng.
Ta ngước vị quân vương khoác hoàng bào, người mà ta từng thương tha thiết, bình thản : “Thần nữ muốn xin bệ hạ ban hôn, xin gả cho Trấn Viễn đại tướng quân Mục Vân Hành.”
“Nàng cái gì?”
“Xin bệ hạ thành toàn!”
Ta cung kính quỳ rạp xuống đất, vô thức lờ đi sự ngạc nhiên tột độ trong mắt hắn.
Nhưng ta biết, Tiêu Cảnh Dực không thể từ chối.
Hắn có thể lên ngôi Hoàng đế, Diệp gia chúng ta và cả ta đã hy sinh biết bao nhiêu, trong lòng hắn tự hiểu rõ.
Tân hoàng đăng cơ, ngôi vị của hắn còn chưa vững chắc, đặc biệt là trong buổi luận công ban thưởng đầu tiên, hắn đã : “Cố gắng đáp ứng hết mức.”
Quan trọng nhất là có rất nhiều người không muốn ta vào hậu cung.
Quả nhiên, sau khi lời vừa dứt, Thừa tướng Phượng đại nhân lập tức lên tiếng phụ họa.
“Diệp nương đã nhiều lần cứu bệ hạ khỏi nguy nan, nay vì chuyện chung thân đại sự của mình mà đưa ra thỉnh cầu, cũng là điều dễ hiểu thôi.”
Phượng thừa tướng vừa dứt lời, không ít triều thần liền ồ ạt tán thành.
“Đúng , Diệp nương cũng là con nhà danh gia vọng tộc, rất xứng đôi vừa lứa với Trấn Viễn đại tướng quân.”
“Đúng , Trấn Viễn đại tướng quân nhiều năm trấn giữ biên cương, lập nhiều chiến công hiển hách, quả là trời sinh một cặp với Diệp nương.”
“Hai vị này đều là những người đã sát cánh bên cạnh bệ hạ bao năm, biết đâu hai người đã sớm tâm ý tương thông, chỉ đợi bệ hạ thành toàn mà thôi!”
Lời bàn tán của các triều thần lọt vào tai Tiêu Cảnh Dực, hắn lại điềm nhiên như không nghe thấy, chỉ chăm ta.
Ánh mắt ấy như lửa thiêu nóng bỏng, ta không thể thỏa hiệp.
“Xin… Bệ hạ thành toàn.”
Tiêu Cảnh Dực trừng mắt ta, bờ môi khẽ hé mở, sau một hồi lâu mới từ từ lên tiếng: “Trẫm… trẫm…”
“Sẽ xem xét sau.”
Lòng ta chùng xuống, lo lắng bất an, xen lẫn chút vui mừng và bất lực.
Hóa ra, hắn cũng không nỡ.
2.
Hậu quả của việc vội vàng đưa ra cầu ở điện Kim Loan là ta bị giam lỏng trong Hoàng cung.
Tiêu Cảnh Dực ngó lơ ta ba ngày, hắn đang chờ ta tỏ ra yếu đuối, chờ ta cầu xin hắn.
Nhưng ta dành cho hắn đã bị mài mòn bởi những thủ đoạn tàn nhẫn trên con đường lên ngôi của hắn.
Giấc mơ kia có thể là lời cảnh báo, nó thật sự phản ánh rõ nỗi sợ hãi trong lòng ta.
Nếu gả cho hắn, e rằng ta sẽ không thể chết êm ái.
Còn nếu không gả cho hắn, ta vẫn còn một tia hy vọng.
Ta ung dung tự tại ở trong cung, những năm qua theo Tiêu Cảnh Dực chinh chiến sa trường, đoạt quyền đoạt vị, trải qua bao gian nguy, những ngày tháng bình yên như thế này thực sự rất hiếm có.
Nhưng sự bình yên luôn bị vỡ.
Ta nam nhân đang đứng khoanh tay trước mặt, mỉm : “Tướng quân sao lại ở đây?”
“Đến gặp vị hôn thê tương lai của ta.”
“Ngài… đồng ý cưới ta?”
“Cô nương cầu hôn ở điện, nếu ta từ chối, nương sẽ xử lý thế nào?”
Ta cúi đầu mỉm , xem ra ta đã không chọn sai người.
Mặc dù ta và Mục Vân Hành không có nhiều giao , ta tin hắn ta là người tốt.
Người tốt mới đáng để gửi gắm, mới có thể giao tiếp bình đẳng.
Ta cũng biết, hắn ta nguyện ý cưới ta, không phải vì thích, mà chỉ để bảo vệ danh tiết cho một nữ tử.
“Diệp gia đời đời trung thành, tuy ta và nương ít giao thiệp, cũng chứng kiến phong thái và phẩm hạnh của nương suốt đường đi.”
Hắn ta tự giễu : “Một kẻ như ta, có nương nguyện ý gả cho đã là may mắn lắm rồi, huống chi lại còn là một kỳ nữ thanh tao, thông minh như Diệp nương.”
Mặc dù Mục Vân Hành tự hạ thấp bản thân, hoàn cảnh của hắn ta quả thực phức tạp.
Mục Vân Hành là hậu duệ của loạn thần, nhờ Tiêu Cảnh Dực trọng dụng mới có thể đạt vị trí như ngày nay.
Để khôi phục danh tiếng cho Mục gia, để báo đáp ân tri ngộ, hắn ta trở thành lưỡi dao sắc bén nhất của Tiêu Cảnh Dực, đánh đâu thắng đó, dùng xương máu của mình mở ra con đường máu cho hắn lên ngôi.
Nghe y quan , người Tiêu Cảnh Dực đầy rẫy vết thương do đao kiếm, không chỗ nào lành lặn; từ xương lông mày đến đuôi mắt cũng có một vết sẹo, khiến khuôn mặt cứng rắn, cương nghị, đường nét rõ ràng của hắn thêm phần dữ tợn.
Các quý nữ kinh đô phần lớn đều thích những công tử nho nhã, thư sinh, da trắng, dáng vẻ ôn nhu. Vì mặc dù Mục Vân Hành có địa vị cao, đã ngoài ba mươi tuổi mà vẫn chưa có thê thiếp.
Ta đứng dậy cúi người: “Đa tạ tướng quân đã thành toàn…cho tâm tư riêng của ta.”
Mục Vân Hành ra ngoài cửa sổ, khẽ lẩm bẩm: “Ta cũng vì… tâm tư riêng của ta.”
“Cái gì?” Ta chưa kịp nghe rõ, thì đã bị một tiếng quát tháo khác thu hút sự ý.
“Vậy ra các ngươi đã âm mưu từ lâu rồi!”
Là Tiêu Cảnh Dực, hắn đứng ở cửa, căm phẫn hai người mà hắn tin tưởng nhất.
3.
Tức giận tột độ, Tiêu Cảnh Dực sải bước lớn đến trước mặt ta, vung tay lên định tát.
Nhưng rồi, hắn lại không nỡ lòng tổn thương ta.
Cái tát ấy, hắn trở tay tát ngược lại vào mặt Mục Vân Hành.
Chưa hả dạ, hắn lại tiếp tục Mục Vân Hành thêm hai quyền.
Mục Vân Hành vẫn im lặng, cam chịu cơn thịnh nộ của Tiêu Cảnh Dực.
“Đủ rồi!”
Chính ta là người khơi mào cho mọi chuyện, mà Mục Vân Hành lại phải chịu hình , điều này thật không công bằng.
“Nàng đau lòng ư?”
Trong đáy mắt Tiêu Cảnh Dực hiện rõ vẻ đau đớn.
Bệ hạ của ta ơi, ngài đã từng phải chịu ấm ức như chưa?
“Tiêu Cảnh Dực, chúng ta chuyện đi.”
Ta quay sang Mục Vân Hành : “Đa tạ tướng quân đã đến thăm, những chuyện còn lại ta sẽ tự giải quyết.”
Mục Vân Hành do dự: “Đã rắc rối cho nàng rồi.”
“Không hề, ta rất vui khi tướng quân đến thăm.”
Thấy Tiêu Cảnh Dực lại siết chặt nắm , Mục Vân Hành vội vàng chắp tay cúi đầu hành lễ, lo lắng ta một cái, rồi mới quay lưng bước đi.
“Sao thế, hắn đi rồi, nàng tiếc nuối ư? Hai người các ngươi đã lén lút sau lưng ta bao lâu rồi?”
“Giữa ta và hắn không có gì mờ ám cả.”
“Không mờ ám?” Tiêu Cảnh Dực như nghe một câu chuyện tiếu lâm: “Không có gì mờ ám mà ngay giữa đại điện, nàng đã công khai cầu xin ta ban hôn cho nàng và hắn!”
Ta bình tĩnh Tiêu Cảnh Dực: “Nếu ngày hôm ấy ở trên điện, ta cầu Hoàng hậu của ngài, thì ngài sẽ thế nào?”
Tiêu Cảnh Dực do dự.
Quả nhiên ta đoán không sai.
Vị trí Hoàng hậu, từ lâu đã có người nhắm sẵn – chính là nữ nhi của Thừa tướng, Phượng Minh Ca.
Đối diện với ánh mắt dò xét của ta, gò má Tiêu Cảnh Dực ửng hồng: “Trẫm là vua của một nước, muốn phong nàng Hậu thì có sao?”
“Vậy ngài sẽ giải thích thế nào với Phượng tướng?”
Tiêu Cảnh Dực do dự: “Nàng… biết rồi sao?”
Quả nhiên, Phượng Minh Ca chọn Hoàng hậu là chuyện đã định.
“Bệ hạ lên ngôi thuận lợi, không thể thiếu sự giúp đỡ của Phượng tướng. Ông ta đã lăn lộn chốn quan trường nhiều năm, sẽ không cam tâm chỉ một Thừa tướng. Bây giờ, Phượng tướng đã đứng đầu trăm quan, nếu lại trở thành Quốc trượng, cũng không phải là không thể.”
“Đặc biệt là nữ nhi Phượng gia, từ sinh ra đã định sẵn là sẽ Hoàng hậu rồi.”
Ánh mắt Tiêu Cảnh Dực hiện rõ vẻ mâu thuẫn, hắn tiến đến gần ta một bước.
“Dù không thể Hoàng hậu, Quý phi của trẫm cũng . Hoài Tịch, chúng ta từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã, sống chết bên nhau, cho dù là Quý phi, trẫm cũng sẽ không để nàng chịu thiệt thòi.”
Vậy ra, chính sự nuông chiều của hắn đã chết ta sao?
Bị ánh mắt lạnh lùng của ta chằm chằm, Tiêu Cảnh Dực lo lắng đặt tay lên vai ta, ép buộc ta phải thẳng vào mắt hắn.
“Hay là, nàng thực sự đã Mục Vân Hành rồi?”
Ta nhàn nhạt mở lời: “Mục tướng quân… là một người tốt.”
“Vậy nên vì một người tốt, nàng muốn từ bỏ trẫm sao?”
Ta bất lực người mình từng thương tha thiết, khe khẽ lẩm bẩm: “Nhưng Bệ hạ, ta không muốn chết…”
Bạn thấy sao?