1.
Chuyện lớn rồi!
Ta quanh căn phòng xa lạ, lại vào tấm gương trước mặt—một gương mặt xinh đẹp, lạ hoắc hiện ra trong gương.
Tiếng thét chói tai như lợn bị chọc tiết phát ra từ cổ họng ta.
Một tiểu nha hoàn hấp tấp chạy vào:
“Lục Châu nương, người sao thế?”
Lục Châu?
Cô ta gọi ta là Lục Châu? Còn bảo ta là hoa khôi của kỹ viện Linh Lung Các ở kinh thành?
Này là chuyện gì thế?
Ta rõ ràng là nữ tướng quân số một của Nam Vệ quốc — Giang Yến Hành cơ mà!
Ta ôm đầu cố nhớ lại mọi chuyện.
Ta nhớ mình từng dẫn theo đội quân nhỏ phục kích tàn binh Bắc Man.
Chúng dốc toàn lực phản công, tên thủ lĩnh định nhảy xuống vực liều một phen. Ta đã lao lên bắt sống hắn.
Nhưng trong lúc chiến đấu, ta bị thương, đầu đập vào vách đá rồi hôn mê bất tỉnh…
Trận đó, chắc là ta đã thắng rồi.
Đang mải nghĩ ngợi, ngoài đường bỗng vang lên một tràng reo hò.
Ta vội mở cửa sổ xuống.
Chỉ thấy vài đứa trẻ đang chạy qua, miệng hô vang:
“Yến Hành tướng quân tỉnh rồi!
Yến Hành tướng quân tỉnh lại rồi!”
Mấy người bán hàng cũng ngẩng lên:
“Phật tổ phù hộ! Tướng quân cuối cùng cũng tỉnh rồi!”
“Đúng , sau trận đại thắng ở Gia Bắc một tháng trước, Yến Hành tướng quân bị trọng thương, đưa về kinh dưỡng thương. Giờ thì tỉnh lại rồi!”
“Trời phù hộ Nam Vệ, phù hộ tướng quân!”
Từng lời ấy rót vào tai ta.
Ta sững người vài giây, rồi một ý nghĩ hoang đường lóe lên trong đầu.
Ta xốc váy, chạy thẳng ra khỏi Linh Lung Các.
Dựa vào trí nhớ, ta tìm đến trước cửa phủ tướng quân.
Trâm ngọc, chuỗi ngọc trên đầu ta rơi đầy dọc đường.
Hai thị vệ giữ cổng lập tức ngăn ta lại:
“Tướng quân vừa tỉnh, đang nghỉ ngơi, không tiếp khách.”
Ta vội vàng :
“Ta có chuyện cực kỳ gấp, nhất định phải xác nhận, ơn cho ta vào…”
“Nếu nương còn càn, đừng trách chúng ta ra tay không khách sáo.”
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage “Họa Âm Ký” để cập nhật truyện mới mỗi ngày nhé ^^
Bọn họ chằm chằm ta, ánh mắt toát ra vẻ cảnh giác khó chịu.
Cảm giác như chỉ một giây nữa là sẽ thủ.
Trước giờ ta đâu biết thị vệ trong phủ ta lại trung thành đến thế?
Ta vẫn cố bước tiếp.
Hai người họ lập tức giữ chặt hai cánh tay ta.
Ta theo phản xạ vung tay đánh trả.
Một chưởng vung ra—không hề có tác dụng.
Chao ôi, thân thể mềm mại yếu ớt này, chẳng có chút nội lực nào.
Ngay lúc ta sắp bị lôi đi, một giọng khác vang lên từ trong phủ: “Khoan đã!”
Toàn thân ta rúng , lập tức vào trong.
Chỉ thấy “ta” đang mặc trung y, sắc mặt tiều tụy, vội vội vàng vàng chạy ra.
Chúng ta đứng đối diện trước cổng, ánh mắt chạm nhau, bất .
Chỉ một khoảnh khắc ấy thôi, ta và người kia đều hiểu rõ—
Ta, Giang Yến Hành, nữ tướng duy nhất của Nam Vệ quốc, đã hoán đổi thân xác với hoa khôi của Linh Lung Các — La Lục Châu.
2.
Ta nằm vật ra giường, tứ chi duỗi thẳng như xác cá khô.
[ – .]
Lục Châu đứng một bên, tay nắm khăn tay, vẻ mặt luống cuống:
“Tướng quân, người xem giờ phải sao đây?
Nô gia vừa tỉnh dậy đã thành ra thế này, dọa c.h.ế.t người rồi!”
Ta ngẩng đầu liếc nàng một cái.
Lục Châu đang dùng thân thể của ta mà khóc.
Khi nàng đưa tay lau nước mắt, cơ bắp trên cánh tay mơ hồ hiện rõ.
A… đau cả mắt.
Ta vội quay đầu đi:
“Thôi rồi, đừng khóc nữa. Chuyện gì cũng có cách giải quyết.”
“Giờ cứ từng bước mà đi thôi.”
Ta nhanh chóng trấn tĩnh lại, bắt đầu suy nghĩ:
“Ta sẽ viết lại thói quen và hành vi thường ngày của mình, ngươi phải học thật nhanh.”
“Đúng rồi, chút nữa ngươi quay lại Linh Lung Các, lấy danh nghĩa của ta chuộc thân cho chính ngươi…”
Chưa dứt câu, Lục Châu lại òa khóc:
“Không đâu, tướng quân.”
Nàng tủi thân :
“Nếu nô gia chỉ là một kỹ nữ bình thường thì còn dễ, đằng này lại là hoa khôi của Linh Lung Các, là cây hái tiền của bọn họ.
Họ đâu dễ gì thả nô gia ra.
Huống chi nghe sau lưng Linh Lung Các là thế lực có quyền có thế, e là đến cả người cũng không nể mặt đâu…”
Nghe , ta nhíu mày.
Ta vừa đại thắng trở về, thanh danh đang lên cao như diều gặp gió, mà có người còn dám không nể mặt ta?
Chỗ dựa của Linh Lung Các… mạnh đến thế sao?
Phiền phức thật.
Lẽ nào ta thực sự phải giả Lục Châu sống trong kỹ viện?
Không phải ta khinh thường thân phận kỹ nữ, mà là… thật sự không quen với cái nghề ấy!
Lục Châu lén liếc ta, hạ giọng:
“Thật ra, nô gia có một cách…”
Nàng mình đã chán ngấy những tháng ngày bán nơi kỹ viện, dạo gần đây vẫn luôn tìm cách thoát thân.
Nửa tháng nữa là sinh nhật năm mươi tuổi của Tể tướng Tống đại nhân, ông ta sẽ mở tiệc mời cả văn võ bá quan, nàng cũng mời đến đàn ca góp vui.
Nghe đến đây, ta giật nảy người, bật dậy từ trên giường:
“Ngươi định đi quyến rũ Tề Lăng Hành, để hắn chuộc thân cho ngươi?”
Nàng chắc là điên rồi!
Tề Lăng Hành là ai chứ?
Nếu phải dùng một loài vật để hình dung hắn, thì chỉ có thể là — rắn độc.
Hạng người âm hiểm như hắn, ta luôn tránh càng xa càng tốt.
Còn ta—một võ tướng thô lỗ thẳng ruột ngựa như ta—hắn cũng chưa từng vừa mắt.
Lục Châu đầy uất ức:
“Nô gia cũng bất đắc dĩ thôi.
Dù Linh Lung Các có chỗ dựa mạnh đến mấy, thì cũng không thể mạnh hơn Nhiếp chính vương, đúng không?”
“Hơn nữa, nô gia đã bỏ ra một khoản lớn để hối lộ tiểu tư trong phủ Nhiếp chính, đã nắm sở thích của hắn rồi.
Đàn ông mà, ai chẳng mềm lòng trước mỹ nhân. Nô gia vẫn rất có lòng tin.”
Ta nàng mà không thốt nổi nên lời.
Thật sự rất muốn với nàng một câu:
Cô nương à, đừng quá tự tin… Tề Lăng Hành không phải loại đàn ông bình thường đâu.
Ta từng hợp tác cùng hắn điều tra một vụ án.
Lúc hắn thẩm vấn phạm nhân, ta cũng có mặt.
Hắn có thể vừa , vừa cầm lò than đỏ rực dí lên bụng người ta, nướng cháy thủng một lỗ.
Xong việc còn ung dung đi ăn thịt dê nướng.
Mặt không biến sắc, miệng còn chuyện .
Chỉ nhớ lại thôi cũng khiến sống lưng lạnh toát.
Nhưng ta cũng không nỡ đả kích Lục Châu quá nặng:
“Kế đó để lại tính sau. Ta sẽ nghĩ thêm cách khác.”
Bạn thấy sao?