12.
Hắn im lặng hồi lâu, dường như phải tự mình trải qua một trận đấu tranh nội tâm, rồi mới chậm rãi lên tiếng:
“Ta cũng muốn… thành toàn cho nàng.”
“Gì cơ?” Ta ngơ ngác, chưa hiểu ý hắn.
“Ta biết… trong lòng nàng có người khác. Vậy nên… xưa nay ta chưa từng dám cầu mong điều gì. Nhưng…”
Hắn dừng lại một chút, cúi đầu:
“Nhưng phụ mẫu chi mệnh, chúng ta… vẫn nên có một đứa con.”
Nói rồi, hắn bất ngờ nắm chặt tay ta.
Ta giật mình, theo phản xạ định rút ra, dùng bao nhiêu sức cũng không thoát .
Kỷ Cảnh Ngôn đột nhiên kéo mạnh, ta lao thẳng vào lòng hắn.
Khoảnh khắc ấy, ta thậm chí quên mất phải giãy giụa.
Rõ ràng chúng ta là phu thê.
Một đêm phòng, chẳng phải vốn dĩ nên như thế này sao?
Nhưng chưa đầy một khắc, hắn lại đột nhiên buông ta ra—giống như toàn bộ cảm vừa rồi chỉ là ảo giác.
Hắn quay mặt đi, giọng khàn khàn:
“Ta… sao có thể ép buộc nàng? Làm thế chẳng phải hạng trượng phu!”
Cả người ta như bị một chậu nước lạnh dội từ đầu đến chân.
Từ nhỏ đến lớn, ta chưa từng chịu nhục như .
Cắn răng, ta gầm lên:
“Kỷ Cảnh Ngôn, chàng… quá đáng lắm rồi! Cái gì mà ta có người trong lòng? Cái gì mà không ép buộc? Chẳng phải… chính chàng mới là người không muốn cưới ta ư? Còn ra vẻ đạo mạo cái gì chứ?!”
Hắn bị ta mắng cho một trận, gương mặt vốn đầy men say bỗng chốc tỉnh táo.
“Ta không phải chính nhân quân tử sao?”
Hắn lạnh, ánh mắt u tối:
“Ta đã có ý thành toàn cho nàng và công công họ Từ, thậm chí… giúp hai người cao chạy xa bay.”
“Vừa rồi là ta uống nhiều, thất lễ rồi.”
Ta sững sờ tại chỗ:
“Chàng … thành toàn ta với ai?”
Kỷ Cảnh Ngôn cau mày, giọng lộ rõ tức giận:
“Nàng còn hỏi gì? Ta tự biết bản thân chẳng bằng Tiểu Lục trong lòng nàng. Nàng không cần phải để nhục mạ ta!”
Ta đứng chết trân, đầu óc quay cuồng.
Không… cái chuyện rối rắm này là từ đâu ra ?
Ta bắt đầu cuống lên, đi đi lại lại giữa trướng như muốn tìm không khí để thở.
Kỷ Cảnh Ngôn thở dài, giọng dần dịu xuống:
“Đừng lo, không ai biết việc này đâu.”
“Ta đã sai người giả người Bắc Địch, cướp Tiểu Lục từ tay thị vệ. Ngày mai các ngươi có thể rời đi.”
“Nơi ẩn cư đã sắp sẵn, đến khi ấy… ta sẽ phái người để lại hai cỗ thi thể, thay thế thân phận cho các ngươi.”
Ta nghẹn họng, giận đến run cả người, bật thốt:
“Kỷ Cảnh Ngôn, chàng bị bệnh à?!”
Hắn hoàn toàn tỉnh rượu.
Đôi mắt ấy… sâu như lần đầu chúng ta gặp nhau nơi cung yến, mờ tối dưới ánh đèn, chỉ ta mà không lời nào.
“Phải. Ta đúng là mắc bệnh.”
“Hết lần này đến lần khác, vì chính thê mà tính kế trốn chạy.”
“Ta biết các ngươi không phép ở bên nhau, ta vẫn muốn giúp nàng.”
“Ta mắc bệnh nặng lắm, vì rõ ràng nàng không hề để tâm đến ta… mà ta lại cam tâm nguyện.”
“Thôi. Không nữa.”
Ta hít sâu một hơi, hắn chăm , từng chữ nặng nề rơi xuống:
“Cứu Tiểu Lục về đi.”
“Ta không thích hắn.”
“Hắn là thân nhân, là tri kỷ — ta và hắn, xưa nay chưa từng có ý nam nữ.”
13.
Trời đã khuya, ta vốn mệt nhoài cả ngày, lại chẳng hề buồn ngủ.
Ngồi trên sườn núi, ta ngẩng đầu đếm sao, lòng dạ rối ren, ngổn ngang trăm mối.
Ước chừng gần đến canh ba, Kỷ Cảnh Ngôn bước tới, lặng lẽ ngồi xuống bên ta.
“Tiểu Lục… đã trở về doanh rồi.”
“Ừm.” – Ta đáp khẽ, rồi lại cúi đầu.
Vốn định đi thăm hắn, đến cửa lại quay về.
“Thôi, không đi nữa. Miễn lại khiến chàng hiểu lầm.”
Kỷ Cảnh Ngôn gãi mũi, tác có chút luống cuống:
“…Xin lỗi nàng.”
Ta lên bầu trời đầy sao, thở nhẹ một hơi:
“Ta vào cung từ khi còn nhỏ, quanh thân chẳng có lấy một người .”
“Cung nhân thì vì ta là cháu của Hoàng hậu nên coi ta như chủ tử, mà các phi tần công chúa lại vì thân phận ấy mà dè chừng, lạnh nhạt.”
Ta khẽ , lòng dội về quá khứ:
“Chỉ có Tiểu Lục là chịu trò chuyện với ta. Hai đứa cùng tuổi, tự nhiên gần gũi.”
“Bao nhiêu năm rồi, thái giám đại tổng quản trong cung cũng chẳng dễ gì.”
“Các người đánh trận ngoài biên ải, còn chúng ta thì đánh trận trong hậu cung.”
“Ta với hắn…” – ta ngừng lại một chút, giọng mềm hơn –
“…là chiến hữu vào sinh ra tử, cùng phò tá cho Hoàng hậu.”
Kỷ Cảnh Ngôn trầm mặc trong chốc lát, bỗng cất tiếng:
“Giống như ta… và A Viên .”
Ta nghiêng đầu liếc hắn, chỉ thấy hắn mặt không né tránh, ánh mắt thẳng thắn, chẳng chút ngượng ngùng hay chột dạ.
Chẳng lẽ… ta cũng đã hiểu lầm rồi?
Ta thuận theo lời hắn, thăm dò ẩn ý:
“Phải rồi, ban đầu ta cũng từng nghĩ… chàng và tướng quân A Viên có gì đó. Dù sao hai người cùng vào sinh ra tử, phối hợp ăn ý đến thế.”
Kỷ Cảnh Ngôn không giấu giếm, thản nhiên :
“Ta từ nhỏ đã theo quân luyện binh. A Viên là con của lão tướng quân. Năm đó phụ thân nàng chiến tử sa trường, lúc lâm chung gửi gắm nàng cho ta chăm sóc.”
“Nàng một lòng muốn báo thù, ta và nàng, là chiến hữu—cũng như huynh muội.”
Ta chớp mắt, chần chừ rồi hỏi:
“Hôm ở tiệm trang sức, là chàng định mua cho nàng?”
Hắn lắc đầu:
“Không, là ta chuẩn bị sính lễ cho nàng dâu nhà mình.”
“Nhờ A Viên nhắc, mới tránh việc trùng lặp với của hồi môn nhà nàng.”
Ta cúi đầu, thì thầm:
“Trùng lặp sao , sính lễ nhà ta là vàng bọc sắt mà…”
“Hửm? Nàng gì cơ?”
“Không có gì đâu.” Ta chột dạ gượng. “Trời sắp sáng rồi, ta qua thăm Tiểu Lục chút. Hắn chắc vẫn còn hoảng lắm.”
Dứt lời, ta vội vàng chạy đi, nhanh như trốn nợ.
Nguy thật, suýt nữa lộ tẩy rồi! Nếu để Kỷ Cảnh Ngôn biết ta cũng âm thầm dò xét hắn y như cách hắn suy đoán ta, chẳng phải… quá mất mặt sao?
Vừa gặp Tiểu Lục, lời đầu tiên ta buột miệng ra là:
“Tiểu Lục, Kỷ Cảnh Ngôn không thích A Viên đâu, chúng ta hiểu nhầm rồi!”
Tiểu Lục mở to mắt, run rẩy ta, vẻ mặt hoảng loạn:
“Ngươi còn có nhân tính không ?! Ta thành thế này rồi, ngươi không thể quan tâm ta một câu trước hả?!”
14.
Chiến sự khẩn cấp.
Kỷ Cảnh Ngôn không thể điều thêm nhân lực hộ tống chúng ta về kinh, bèn tạm thời bố trí cho ta và Tiểu Lục ở lại trấn nhỏ biên cương vừa mới thu hồi, đợi sau khi bình định chiến sự sẽ cùng nhau trở về.
Trong trấn đa phần là thương binh, y quán mỗi ngày đều bận tối mắt tối mũi.
Ta và Tiểu Lục rảnh rỗi không việc, bèn chủ đến giúp sức.
Đêm ấy, trời đổ mưa lớn.
Người đánh trống tuần tra cõng vào một binh sĩ trọng thương.
“Ta phát hiện hắn bên bờ sông, có lẽ bị dòng nước từ thượng nguồn cuốn trôi xuống.”
Ta khoác áo ngoài, vừa bước ra thì lập tức nhận ra người ấy là thân tín dưới trướng của Kỷ Cảnh Ngôn.
Ta hoảng hốt gọi người đến, lại bị hắn giơ tay nắm lấy vạt áo.
“Lúc tướng quân tuần tra… gặp mai phục… mau… mau báo cho phó tướng…”
Lời vừa dứt, hắn đã hôn mê bất tỉnh.
Tim ta như có trống dồn dập vang, đập mạnh không thôi.
Tướng quân gặp mai phục. Tình thế nguy cấp.
Không dám chậm trễ, ta giao lại thương binh cho Tiểu Lục rồi cắn răng leo lên ngựa.
Trời mưa đêm tối, đường trơn khó đi, con ngựa bên ngoài đại doanh cũng trở nên bồn chồn, vung mình quất mạnh hai cái.
Tay ta trượt, lập tức bị hất văng khỏi lưng ngựa.
15.
“Xuy ——”
Một trận đau đớn ập đến khiến ta chỉ cảm giác tay chân như gãy lìa.
Không biết sao ta lại vùng dậy , không kịp bận tâm đến vết thương, lảo đảo chạy thẳng vào đại doanh.
A Viên vừa trông thấy ta toàn thân ướt sũng lấm lem, kinh hãi không thôi.
“Nhanh! Cứu Kỷ Cảnh Ngôn! Hắn gặp phục kích rồi!”
Sắc mặt A Viên lập tức đại biến: “Ở đâu?”
Ta cố trấn định, : “Bờ sông, thương binh nước cuốn về, chắc hẳn xảy ra chuyện ở thượng lưu.”
A Viên lập tức lên sa bàn, ánh mắt lướt qua một vòng, trong lòng đã đoán đại khái.
Không một lời dư thừa, nàng lập tức tập hợp nhân mã giữa đêm, chuẩn bị xuất phát.
Ta cũng vội theo sát sau lưng, A Viên quay lại định cản ta.
Ta gấp gáp lên tiếng: “Ta chỉ đi theo sau, tự biết chăm sóc bản thân, tuyệt đối không vướng chân các ngươi.”
A Viên ta một cái, khẽ gật đầu, không phí thêm thời gian, ra lệnh khởi hành tức thì.
Trời vẫn đổ mưa tầm tã, nước ngập bùn trơn, dấu vó ngựa sớm đã bị cuốn sạch.
Chúng ta dò dẫm suốt dọc đường mà vẫn chưa tìm tung tích.
Không ngờ, đám tàn quân Bắc Địch vẫn chưa chịu lui binh, lại âm thầm ẩn nấp trong rừng.
Một tiếng tù và xé màn mưa vang lên, sát khí ập đến.
Bọn chúng đột ngột đánh úp, giáp mặt chém !
Trong màn mưa mịt mù, đao kiếm loang loáng ánh lạnh, xé toạc không gian.
Tiếng hò hét chém hòa cùng tiếng sấm sét ầm ầm, rung trời chuyển đất.
A Viên một cước đá văng kẻ địch sát bên, rút pháo hiệu từ ngực áo bắn vọt lên không trung, ánh sáng đỏ rực xé rách trời đêm.
Nàng xoay người, rút kiếm tiếp tục lao vào vòng vây, thế như chẻ tre.
Ta mượn ánh đao le lói mà quan sát, chợt thấy một mũi tên lạnh lao vút tới, nhắm thẳng lưng A Uyển.
Không kịp nghĩ ngợi, ta nhào lên phía trước, xô nàng ra.
“Vút!”
Mũi tên lướt qua, xé rách bả vai ta, cơn đau như xé.
A Viên kinh hãi quay lại , còn chưa kịp lên tiếng thì lại bị một kẻ áo giáp tấn công, đành xoay người tiếp chiến, không thể một lời.
Ta loạng choạng lùi lại mấy bước, vừa quay người thì đâm sầm vào một thân người vững chãi như núi.
Một bàn tay giữ lấy cánh tay ta, giọng nam trầm ấm giữa mưa gió vang lên:
“Sao nàng lại tới đây?”
Là Kỷ Cảnh Ngôn!
Hắn dẫn theo một tiểu đội kỵ binh, từ rặng cỏ rậm rạp phi thân mà đến, đao kiếm lấp loáng, sát khí cuồn cuộn!
“Chàng bị tập kích, tin tức truyền về trấn nhỏ… ta…”
Chưa kịp hết lời, vết thương trên vai đau nhói, mắt ta bỗng tối sầm lại.
Hắn phản ứng cực nhanh, vung đao chém rụng đám địch xung quanh, rồi cúi người ôm lấy ta vào lòng.
Hai cánh quân hợp lại, đám quân Bắc Địch thấy không còn đường lui, vừa đánh vừa tháo chạy.
Chỉ trong chớp mắt, chúng đã tan tác như đàn kiến vỡ tổ, bị nuốt chửng trong màn mưa đêm lạnh lẽo.
“Thưa tướng quân, người không sao chứ?” A Viên phóng ngựa đến gần, hỏi dồn dập.
Kỷ Cảnh Ngôn đáp:
“Không sao. Sau khi bị đánh úp, bọn ta liền mai phục trong đám cỏ cao, chờ trời sáng mới định đột vòng vây. Không ngờ các ngươi lại đến kịp lúc.”
“Cũng nhờ… Giang Thượng Nghi gấp rút báo tin,” nàng , ngập ngừng liếc ta một cái.
Ánh mắt A Viên lướt nhanh qua vai ta, xen lẫn cảm kích và khó chịu:
“Ta đã dặn ngươi đừng đến, mà vẫn cứng đầu. Giờ thì hay rồi, bị thương ra trò!”
Kỷ Cảnh Ngôn không một lời, nhẹ nhàng bế ta lên, đặt lên lưng ngựa:
“Hồi doanh!”
16.
Trời vừa hửng sáng, ta vừa dầm mưa lại còn trúng tên, đầu óc choáng váng, cả người mềm nhũn dựa vào lồng ngực ấm áp của Kỷ Cảnh Ngôn.
Lúc mở mắt ra lần nữa, ánh tà dương đã nhuộm đỏ nửa góc trời.
A Viên bưng thuốc bước vào, khẽ hất cằm ra hiệu:
“Uống thuốc đi. Vết thương là do tướng quân tự tay băng bó, thuốc cũng chính tay chàng ấy sắc. Đừng phụ lòng người ta.”
Nàng dừng một lát, rồi hạ giọng:
“Còn nữa… chuyện hôm qua, đa tạ ngươi thay ta đỡ mũi tên. Ta, Trình Viên, không phải hạng người vong ân phụ nghĩa. Sau này nếu ngươi gặp nạn, ta quyết không chối từ!”
Dứt lời, nàng như trút gánh nặng trong lòng, xoay người rời đi. Lúc ra tới cửa, lại bối rối ném lại một câu:
“Phu nhân, dưỡng thương cho tốt!”
Ta bật khẽ, đúng lúc Kỷ Cảnh Ngôn bước vào:
“Nàng gì ?”
“Không có gì cả. Mà… hình chiến sự thế nào rồi?”
Chàng đỡ ta ngồi dậy, cẩn thận vén lọn tóc ướt ra sau tai cho ta, tay khẽ khàng như nâng trăng bạc.
“Bắc Địch đã lui binh. Chúng ta nghỉ ngơi vài hôm rồi sẽ khải hoàn hồi kinh.”
Ta nghe mà trong lòng nở hoa, không giấu nụ .
Chàng lại trịnh trọng :
“Lần này thật nhờ có nàng xông pha cứu giúp, ân này…”
Ta ngắt lời chàng, mắt rũ xuống, hai gò má nóng ran:
“Chúng ta là phu thê mà, chàng còn khách sáo gì?”
Kỷ Cảnh Ngôn sững người, rồi vội vàng gật đầu lia lịa:
“Phải, phải rồi.”
Ánh mắt hai người giao nhau, tựa như có gì đó dần thay đổi, gần kề đến độ có thể nghe hơi thở của nhau.
Đúng lúc này, một bóng người lao vào như gió:
“Ngươi bị thương à?! A! Ta không thấy gì hết!”
Tiểu Lục ôm đầu hét toáng lên rồi quay đầu bỏ chạy như bị rượt.
Ta dở khóc dở :
“Người này, đôi khi thật khiến ta đau đầu.”
Kỷ Cảnh Ngôn khoát tay, vẫn giữ nét nơi đáy mắt:
“Không phiền, không phiền. Dù sao hắn cũng tặng nàng nhiều của hồi môn như thế cơ mà.”
Ta bật hai tiếng, vẫn không nhịn mà lầm bầm trong lòng:
Thôi bỏ đi, loại “ bọc thép” này mà ra, chỉ tổ bị hắn cho thối mặt!
-Hoàn-
Bạn thấy sao?