Tướng Quân Bảo Vệ [...] – Chương 7

Chương 7

15.

Trưởng công chúa vốn lòng dạ nhân hậu, cũng không vì hôm nay là sinh thần của mình mà chấp nhặt với Liên Thư Doanh.

Sau trận này, Liên Thư Doanh coi như hoàn toàn thu liễm, chỉ lặng lẽ đi theo sau chúng ta, không dám mở miệng nửa lời.

Thế trong lòng ta vẫn dâng lên một cơn bất an khó tả.

Loại bất an này đến đỉnh điểm, chính là lúc y phục của Tạ Vị Minh vô bị vấy nước.

Tiểu nha hoàn phạm lỗi sợ đến sắc mặt tái nhợt, quỳ rạp dưới đất không ngừng dập đầu cầu xin tha tội.

Tạ Vị Minh cũng không trách , chỉ xua tay bảo lui xuống.

Chàng đứng dậy định đi thay y phục, ta không kìm , vươn tay níu lấy vạt áo chàng.

Hắn hơi nghiêng người, khó hiểu ta.

Ta cắn nhẹ môi, thấp giọng :

“Chàng… hãy cẩn thận.”

Bàn tay to lớn ấm áp của hắn nhẹ nắm lấy tay ta, truyền đến một cảm giác an lòng chưa từng có.

“Yên tâm,” hắn , “ta biết chừng mực. Sẽ không còn ai có thể chen vào giữa chúng ta nữa.”

Lời kia như thể trút đi bao gánh nặng trong lòng, khiến nỗi lo lắng trong ta dịu dần.

Nghĩ lại những lần hắn vì ta mà ra mặt bảo vệ, ta chợt hiểu, mình nên học cách tin tưởng hắn nhiều hơn.

Chứ không phải cứ giữ mãi tâm niệm ngày xưa, luôn cho rằng hắn sẽ có ngày quay lưng bỏ ta lại.

Ta giữ vẻ mặt bình thản, ngồi ngay ngắn trên yến tiệc, dốc lòng duy trì thể diện mà một chính thê tướng quân nên có.

Liên Thư Doanh đã khiến phủ Tướng quân mất mặt, ta tuyệt không thể để danh tiếng của phủ bị hoen ố thêm lần nữa.

Ta năng nhã nhặn, cử chỉ khuôn phép, lời lẽ có chừng mực.

Vừa giữ tròn thể diện cho phủ Tướng quân, lại vừa khiêm cung nhún nhường, dâng đủ thể diện cho Trưởng công chúa.

Trưởng công chúa ta đầy hài lòng.

Ngay cả các vị phu nhân danh môn ngồi cùng bàn cũng không khỏi liếc mắt ta bằng ánh mắt khác xưa.

Chẳng bao lâu, cả yến tiệc ngập tràn tiếng vui vẻ, không khí hòa thuận.

Cho đến khi một nha hoàn vội vàng xông vào, sắc mặt trắng bệch, hoảng hốt lớn:

“Không, không hay rồi!”

16.

Tim ta lập tức thắt lại.

“Nô tỳ vừa nghe thấy tiếng thét thảm thiết của một nữ nhân từ hoa viên sau, thậm chí… còn có cả thanh âm của Tướng quân!”

Toàn trường xôn xao.

Ta lập tức quay đầu về phía Liên Thư Doanh.

Nào ngờ nàng ta cũng một mặt ngơ ngác, tựa hồ không hiểu nổi vì sao bản thân chưa ra tay, mà Thượng tướng quân đã rơi vào bẫy?

Tiểu thư Thương Thương lo lắng kéo lấy tay áo ta.

Ta hít sâu một hơi, cố ép xuống cơn sóng ngầm tiêu cực đang cuộn trào trong lòng.

Liên Thư Doanh bỗng cất tiếng lạnh:

“Ta còn tưởng hai ngươi thâm ý trọng đến mức không gì lay chuyển, giờ xem ra cũng chỉ thường thôi.”

“Nam nhân vốn dĩ háo sắc là bản tính, ngươi thật cho rằng bản thân quý giá đến thế sao?”

“Loại nam nhân thế này, cũng chỉ có ngươi, kẻ khẩu vị tồi tệ mới coi là bảo vật!”

Ta nghiêng mắt liếc nàng, nhàn nhạt mở miệng:

“Ngươi chẳng phải từng khóc lóc đòi gả cho chàng sao? Vậy thì chẳng những khẩu vị tệ, mà đầu óc ngươi cũng có vấn đề rồi, lời nhảm nhí không đầu không đuôi.”

Liên Thư Doanh giận đến nghiến răng nghiến lợi.

“Ngươi cứ việc ở đây năng chua ngoa! Ta chờ xem cái ngày ngươi già nua phai sắc, bị người phu quân tống xuất khỏi cửa!”

Ta bật lạnh lẽo:

“Không cần đợi lâu đâu, chắc chắn ngươi sẽ đi trước ta một bước.”

“Ta từng nghe , nhà họ Liên từng là danh môn vọng tộc ở đất Lương Châu, nổi danh vì gia học lễ nghi.”

“Chỉ là… cái đầu óc ngu xuẩn này của ngươi, ta thật hoài nghi—nghi ngờ ngươi đời này có từng bước chân vào thư phòng chăng.”

Sắc mặt Liên Thư Doanh lập tức đại biến.

Trán nàng rịn mồ hôi lạnh, cả bàn tay không ngừng run rẩy.

“Ngươi… ngươi năng hồ đồ gì đó? Ngươi điên rồi phải không?!”

Ta ung dung đứng dậy, ánh mắt lạnh như sương bao phủ lấy nàng.

“Ta chỉ muốn nhắc ngươi, dẫu cho Thượng tướng quân thực sự phụ ta, ngươi cũng tuyệt đối không có cửa mà thoát thân.”

“Nói thật cho ngươi biết, ba năm trước có một kẻ ở Giang Nam vì tranh giành buôn bán với ta mà giở trò sau lưng. Thậm chí có lần còn suýt lấy mạng ta.”

“Ngươi có biết ta xử lý hắn thế nào không?”

Ta nhạt, ném tới trước mặt nàng một chuỗi Phật châu có hình dạng dị thường.

“Đoán xem chuỗi hạt này mài từ bộ phận nào của thân thể người?”

Liên Thư Doanh kinh hãi thét lên, tay run rẩy ném vội chuỗi hạt, lùi lại vài bước, chân trượt một cái liền ngã lăn ra đất.

Ta đứng trên cao xuống, ánh mắt băng giá:

“Thượng tướng quân từng , nếu ngươi còn dám dây dưa, thì sẽ lập tức đưa ngươi cùng mẹ ngươi trở về Lương Châu—giao lại cho kẻ mà các ngươi từng đắc tội.”

“Hiện giờ không cần chàng bận tâm nữa, ta thay chàng chủ—ngay lúc này, lập tức đưa ngươi đến chỗ vị hôn phu cũ của ngươi.”

“Chỉ e khi hắn thấy gương mặt này—hoàn toàn khác biệt với người trong lòng hắn năm xưa—ắt hẳn sẽ nổi giận lôi đình, hận không thể lấy mạng ngươi ngay tại chỗ.”

Vân Cẩm ra tay nhanh như chớp, lập tức bịt miệng tiếng thét chói tai của Liên Thư Doanh.

Cẩm Sắc thì gọn gàng trói chặt nàng lại như một đòn bánh tét.

Hai người ta gật đầu, rồi lặng lẽ lui ra, mang theo người đàn bà tai họa đó rời khỏi tầm mắt.

Xử lý xong xuôi mọi chuyện, ta hít sâu một hơi, cố đè nén nỗi bất an đang âm ỉ trong lòng, rồi chậm rãi quay người, đi về phía hậu viện.

17.

Trên suốt quãng đường, đủ loại suy nghĩ tồi tệ cứ thi nhau lướt qua trong đầu ta, như từng lưỡi dao nhỏ lặng lẽ rạch vào lòng.

Ta không ngừng giằng xé giữa việc lo sợ chàng đã thay lòng, và nỗi bất an liệu có chuyện gì bất trắc xảy đến với chàng.

Nhưng rồi, ta nhớ đến câu khi nãy—”Tin ta nhiều hơn một chút”—và cả ánh mắt dịu dàng đầy chắc chắn lúc chàng rời đi.

Chỉ một câu ấy, một ánh ấy, đã khiến những suy nghĩ tiêu cực trong đầu ta dần lắng xuống.

Phải, ta nên tin chàng.

Ta phải tin người mình đã chọn.

Gom góp hết dũng khí, ta đẩy cánh cửa hậu viện ra.

Khung cảnh bên trong dần hiện rõ từng chút một trước mắt ta.

Và rồi, ta thấy điều mình muốn thấy—

Tướng quân của ta, y phục chỉnh tề, đang đứng cạnh trường kỷ cùng Trưởng công chúa trò chuyện.

Mà trong bụi cỏ phía xa, một nam một nữ, quần áo xốc xếch, mặt mày tái mét như gặp quỷ…

Đến gần, ta mới rõ—người nữ tử nằm lăn lộn trong bụi cỏ, không ai khác chính là nha hoàn Bích Ngọc của Liên Thư Doanh!

Tới lúc này, mọi chuyện mới sáng tỏ.

Thì ra, Liên Thư Doanh vẫn còn giấu một chiêu sau cùng.

Không chỉ nàng ta, mà cả nha hoàn cũng mang theo xuân dược.

Bọn họ, một đôi hồ ly trá hình, cùng mưu tính mồi chài quý công tử nhà quyền quý.

Một kẻ nếu thành công, kẻ còn lại cũng có đường lui.

Nếu người Bích Ngọc ra tay không phải là Tướng quân, thì thủ đoạn này quả thực có thể gọi là nhất tiễn song điêu.

Tiếc thay—nàng ta tính thì hay, trời cao có mắt.

Tướng quân từ sớm đã thấu tâm tư đen tối kia, kịp thời tráo chén rượu, nhẹ nhàng tránh một kiếp nạn.

Kết quả, Bích Ngọc tự mình rước họa, trúng xuân dược trong ly rượu của chính mình, giữa trời đất quang đãng, cùng một xa phu đi ngang “long trời lở đất” giữa bụi rậm, quả thật khiến người nghe đỏ mặt, người thấy xấu hổ thay.

Tướng quân vừa trông thấy ta, liền uất ức vùi đầu vào hõm cổ ta, giọng đầy ủy khuất:

“Nương tử, mắt ta… bẩn rồi.”

“Ban đầu còn tưởng họ biết điều, ai ngờ lại ngang nhiên giữa ban ngày ban mặt… Tặc tặc, đúng là hoang đường – đồi phong bại tục!”

Bên kia, Bích Ngọc bị dội nước lạnh, rốt cuộc cũng tỉnh lại.

Khi nhận ra cảnh tượng thê thảm của bản thân, nàng ta thét lên một tiếng kinh hoàng, rồi như hóa điên mà lặp đi lặp lại:

“Không… không thể như … Không thể nào là thế này …”

“Người nên ngủ với ta phải là Tướng quân Tạ mới đúng! Ta mới là người sẽ Tướng quân phu nhân!”

“Rõ ràng rượu ta hạ dược, hắn đã uống rồi cơ mà! Sao lại thế này… Sao lại thành ra thế này chứ?!”

Tạ Vị Minh hừ lạnh, đảo mắt khinh thường:

“Ta luyện võ bao nhiêu năm, chỉ cần ngửi cũng biết rượu có vấn đề. Ngươi nghĩ ai cũng ngốc như các ngươi chắc?”

“Thật sự coi thiên hạ ai cũng là kẻ mù hay sao?”

Bích Ngọc đã hoàn toàn phát điên, không còn nghe lọt tai bất kỳ lời nào. Sau cùng, bị Trưởng công chúa hạ lệnh xử trượng, kết thúc sinh mạng trong đau đớn.

Hôm đó, đúng là một trận long trời lở đất, rung lòng người.

Về đến phủ, việc đầu tiên Tạ Vị Minh là đích thân đến viện của mẹ mình.

Bất chấp tiếng khóc lóc hét như xé tim của bà ta, chàng không không rằng, lập tức ra lệnh đưa bà về quê dưỡng già—một đi không trở lại.

Trước khi bị đưa đi, bà ta nghiến răng nghiến lợi, gào lên như muốn rút máu:

“Ngươi thắng rồi… Ngươi hẳn đang đắc ý lắm phải không?!”

Ta khẽ nhếch môi, thong dong mỉm :

“Ừ, đúng là rất đắc ý.”

“Ta giữ trái tim con trai bà, dẹp sạch đám ong bướm quanh chàng, mà giờ đến cả bà—cũng phải cuốn gói. Bà xem, sao ta lại không vui cho ?”

Ánh mắt bà ta đỏ hoe, mang theo tuyệt vọng gần như phát cuồng:

“Vì sao… vì sao con trai ta lại trở thành thế này?!”

“Ngươi… rốt cuộc đã cho nó uống loại mê dược gì?!”

Ta quay sang Tạ Vị Minh, ánh mắt dịu dàng mà đắc thắng:

“Chẳng cần mê dược nào cả. Chỉ là—bà chưa bao giờ chịu rõ rằng, con trai bà chưa từng là kẻ núp bóng váy mẹ.”

“Chàng là nam nhân. Là trượng phu của ta.”

-Hoàn-

Mỗi lượt theo dõi, thích hay bình luận của chính là lực quý giá giúp team Sen không ngừng mang đến những bộ truyện hay mỗi ngày. Cảm ơn thật nhiều nhiều vì đã luôn đồng hành và ủng hộ Sen Trắng Nở Muộn! 💖

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...