10.
Mẹ chồng gào to một tiếng, vội vàng lao tới.
Bà ta ôm chầm lấy Liên Thư Doanh vào lòng, mắt đỏ hoe như thể mất trăm lượng vàng.
“Thư Doanh ơi, Thư Doanh! Con không sao chứ?”
“Cái đồ trời đánh Lạc Ngôn! Nhà đầu đó ghen đến mức không chứa nổi ai hết sao?!”
Trước cơn giận sôi sùng sục của bà ta, ta chỉ bình thản giơ tay, xòe ra cho bà xem.
“Không phải con đánh.”
Bà ta lập tức nổi đoá:
“Ta tận mắt thấy mà! Còn dám chối hả?!”
Ta khẽ , giọng mềm mại mà chắc nịch:
“Bà bà, câu này không hợp lý rồi.”
“Người kỹ lại mặt nàng ta xem, chỉ có dấu tay rất mờ, phải không?”
“Nhưng sức con thế nào, bà bà rõ nhất. Nếu con mà ra tay, nàng ta chắc chắn đã sưng như trái gấc, có khi còn điếc một bên tai rồi.”
Vừa dứt câu, bà ta nghẹn họng.
Bà biết rõ chứ – năm đó để bảo vệ nhà họ Tạ khỏi bị bắt nạt, ta đã lén luyện quyền.
Ba năm trước, có tên đồ tể to cao hơn ta cả một cái đầu dám giở trò trong lúc Tạ Vị Minh vắng nhà.
Kết quả?
Ta vung một cái tát, hắn lăn quay ra đất.
Rồi thêm một cú đá thẳng vào hạ bộ – đến giờ vẫn nghe bảo hắn không còn dám bén mảng đến gần nữ nhân nữa.
Từ hôm đó trở đi, không còn ai dám đến phủ Tạ chuyện nữa.
Liên Thư Doanh đảo mắt một vòng, lập tức đưa tay ôm lấy tai:
“Bà bà, con… con hình như không nghe nữa…”
Vân Cẩm liếc mắt khinh thường:
“Ngươi bị đánh bên má phải, che tai trái gì?”
Liên Thư Doanh tức đến đỏ bừng mặt:
“Hai tai đều… đều có chút ù tai…”
Mặc dù ai sáng mắt vào cũng thấy rõ nàng ta đang giở trò vụng về, song bà bà vẫn một mực thiên vị nàng ta.
“Không chừng là ngươi cố ý hạ tay nhẹ, muốn qua mặt ta phải không? Đừng hòng!”
“Chờ nhi tử ta hồi phủ, ta nhất định sẽ để nó rõ bộ mặt độc ác của ngươi, đuổi ngươi ra khỏi cửa Tạ gia!”
Trước sự ngang ngược trắng trợn ấy, ta cũng chẳng muốn phí lời.
Chỉ thản nhiên đứng dậy, chắp tay :
“Nếu , ta xin nhận lỗi. Thư Doanh muội, là ta không nên ra tay đánh muội.”
Liên Thư Doanh sắc mặt rạng rỡ, còn tưởng ta đã chịu cúi đầu nhận thua.
Nào ngờ, ngay khoảnh khắc nàng ta lộ vẻ mừng rỡ…
Nàng ta đột ngột ngã nhào xuống đất.
Rõ ràng ta còn chưa kịp bước đến gần.
Ta vung tay, tát cho nàng một cái rõ kêu, không nể mặt một ai.
Tai trái của Liên Thư Doanh ù lên, bên má lập tức sưng to như cái đấu.
Bà bà cùng Liên Thư Doanh đều kinh hãi đến ngây người.
“Đồ phụ nhân điên loạn! Ngươi muốn phản chắc?!”
Ta mỉm ngọt ngào:
“Con dâu đang bổ sung lời xin lỗi ban nãy đấy thôi.”
“Bằng không, lời xin lỗi vừa rồi chẳng phải sẽ vô nghĩa sao?”
“Bà bà, người kỹ dấu vết ta để lại đi. So sánh thử xem, ta mà muốn ra tay, liệu chỉ tát kiểu yếu ớt như vừa rồi sao?”
“Muội muội Thư Doanh, tai trái giờ còn nghe thấy gì không?”
Liên Thư Doanh ôm lấy bên tai đang ù đi, cuối cùng cũng không nhịn mà gào lên:
“Tiện nhân!!”
“Ngươi dám đánh ta?!”
Ta khẽ , trông chẳng khác gì đang chọc tức nàng.
Nếu ta thật sự dễ bắt nạt đến thế, thì trong năm năm tướng công chinh chiến nơi sa trường, ta đã sớm bị người nhà họ Tạ và đám đối thủ trên thương trường gặm sạch không chừa mảnh xương rồi.
Còn loại như Liên Thư Doanh… căn bản không đủ tư cách đối thủ của ta.
Ta dựa hờ vào khung cửa, lười biếng :
“Nghe muội mất trâm cài tóc? Đã thế, tỷ đây xin người tốt đến cùng, giúp muội tìm lại .”
“Vân Cẩm, Cẩm Sắc, lục soát đi.”
“Dù hôm nay có phải đào ba thước đất, cũng phải tìm cho ra cây trâm ấy.”
Vân Cẩm mỉm , gật đầu lĩnh mệnh.
Nàng ta giơ tay, thẳng thừng túm lấy nha hoàn bên cạnh Liên Thư Doanh – Bích Ngọc.
Bích Ngọc cuống quýt hoảng loạn, còn Liên Thư Doanh thì sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
Ta còn chưa kịp mở miệng ngăn cản, Vân Cẩm đã nhanh tay túm lấy Bích Ngọc, nhấc nàng ta lên, đầu chúi xuống đất mà lắc mạnh.
Giữa tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp viện, một chiếc trâm cài bằng bạch ngọc rơi từ trong lòng Bích Ngọc xuống, nảy lên rồi lăn một vòng dưới đất.
Chính là cây trâm mà Liên Thư Doanh đã mất.
Giữa thanh thiên bạch nhật, bao người chứng kiến, ta đã hoàn toàn chặt đứt đường vu khống của nàng ta.
Ta khẽ cong môi, như có như không.
Thật nghĩ Vân Cẩm chỉ đang trò để chọc giận người sao?
Chẳng qua là cố nhảy nhót vài chiêu, để cho rõ trâm nằm trên người ai mà thôi. Có những lúc, muốn vả mặt người, thì cũng cần cho đối phương một màn kịch trọn vẹn.
“Muội muội, trâm tìm rồi.”
“Chỉ là nha hoàn bên cạnh muội hình như tay chân không mấy sạch sẽ. Muội cũng nên quản nghiêm một chút, kẻo đến lúc bị kẻ trộm liên lụy mà mang họa.”
Một đòn giải sạch sẽ mọi vu hãm, khiến sắc mặt Liên Thư Doanh trắng bệch. Nàng ta cắn răng, hung hăng liếc ta một cái, rồi dắt theo phu nhân Tạ gia rời đi.
Nhưng ta biết, lần này nàng chưa cam lòng chịu thua.
Chỉ cần còn cơ hội, nhất định sẽ giở thêm trò.
Chốn Tạ phủ còn dễ giữ yên, nếu để chuyện truyền ra ngoài, e là sẽ chuốc lấy tai tiếng không đáng có.
Nghĩ đến đây, ta hạ lệnh:
“Thêm hai ám vệ, đưa vào bên người nàng ta.”
“Phải giám sát thật chặt, không để lọt nửa chữ nửa hành vi ra ngoài.”
11.
Nửa tháng sau, Tạ Vị Minh khải hoàn trở về.
Lần này bình định thổ phỉ thuận lợi khác thường, Hoàng thượng long tâm đại duyệt, ban thưởng cho chàng một rương đầy kỳ trân dị bảo.
Tạ Vị Minh không giữ lại thứ gì cho riêng mình, sai người mang toàn bộ châu báu châu ngọc đưa đến phòng ta. Đoạn còn dương dương tự đắc mà tới tìm ta đòi khen ngợi.
“Thế nào? Phu quân của nàng lợi chứ hả?!”
Thấy bộ dạng hếch mũi lên trời của chàng, ta nhịn không bật .
Từ dạo ấy, cái của ta với chàng dần thay đổi.
Ta phát hiện ra, chàng thật sự luôn đứng về phía ta.
Toàn bộ kỳ trân dị bảo đều đưa thẳng vào viện ta, khiến phu nhân Tạ phủ giận sôi mấy ngày trời.
Tạ Vị Minh không những luôn ra mặt bênh vực ta, mà còn buông lời cứng rắn: nếu bà ta còn dám nhắm vào ta lần nữa, sẽ lập tức sai người đưa bà về điền trang dưỡng bệnh.
Phu nhân quả nhiên bị dọa cho sợ, từ đó về sau không còn dám công khai chọc vào ta nữa.
Nhìn vẻ an phận lặng tiếng của bà, ta mới ngộ ra một điều:
Thái độ của nam nhân chính là vũ khí sắc bén nhất để hoá giải mọi mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu.
Tạ Vị Minh bằng lòng nghiêng về phía ta, chứng tỏ chàng là người hiểu đạo lý, biết phân phải trái.
Từ ngày không còn kẻ quấy sau lưng, cảm giữa ta và Tạ Vị Minh cũng theo đó mà ngày một sâu đậm.
Một buổi chiều nắng nhạt, chàng lười biếng nằm trong lòng ta, dáng vẻ hết sức thoải mái.
Ta dùng ngón trỏ khẽ lướt qua vết sẹo mới nơi vành tai chàng.
“Hôm nào ta trị cho, xóa sạch vết sẹo này đi.”
Tạ Vị Minh nhướng mày kinh ngạc: “Nàng còn biết cả việc này sao?”
Ta tinh quái: “Ta biết còn nhiều lắm đấy.”
“Muốn thử từng món một sao?”
Ánh mắt Tạ Vị Minh sáng rực lên, lập tức bế bổng ta lên, sải bước đưa thẳng về phòng.
Thế , kế hoạch của chàng rất nhanh đã tan thành mây khói.
Bởi lẽ chàng vừa mới đi vài bước, thì Liên Thư Doanh chẳng khác gì quỷ mị, bỗng nhiên lù lù chặn trước mặt.
“Vị Minh ca ca, muội nấu canh gà ác và bánh hấp thạch tinh cho huynh đây.”
Liên tiếp bị cắt ngang, cuối cùng Tạ Vị Minh cũng không nhịn nữa.
“Giờ ngọ cũng qua rồi, giờ ngươi mới mang cơm tới?”
“Ngươi có thể đừng xuất hiện nữa không?!”
Bị quát một câu, mắt Liên Thư Doanh lập tức ngân ngấn lệ, trông như sắp khóc đến nơi.
Tạ Vị Minh hoàn toàn cạn lời.
Từ lúc trở về tới giờ, chàng đã không nhớ nổi bản thân thấy nữ nhân này khóc bao nhiêu lần.
Chỉ cần có điều gì không vừa ý, là nàng ta lập tức rơi lệ, như thể bọn ta vừa cho nàng ta nỗi oan trời giáng, như thể thiên hạ không ai đáng thương hơn.
Đáng tiếc, Tạ Vị Minh từ xưa tới nay vốn chẳng có hứng thú với nước mắt của nữ nhân.
Nhưng dẫu là ai đi nữa, cũng khó lòng chống đỡ nổi cảnh Liên Thư Doanh trong một ngày có thể khóc đến tám lượt.
Thậm chí, Tạ Vị Minh còn từng âm thầm than thở với ta:
“Lệ nàng ấy sắp hoá thành sông rồi, mắt thật sự không gặp chuyện gì sao?”
Xưa có câu, quen tay hay việc.
Liên Thư Doanh càng khóc nhiều, Tạ Vị Minh dần dần cũng học cách đối phó.
Chàng dứt khoát không để tâm tới nàng ta, ôm lấy ta mà bước đi luôn.
Liên Thư Doanh toan ngăn cản, lại chẳng chạm nổi đến vạt áo của Tạ Vị Minh.
Chưa gì đã tự mình vấp chân, loạng choạng một cái rồi ngã thẳng xuống đất.
“Á!”
Liên Thư Doanh thốt lên một tiếng kinh hãi.
Bát canh gà ác nóng hổi trong tay nàng ta văng ra, trút về phía ta như nhắm chuẩn mục tiêu.
Tạ Vị Minh nhướng mày, khẽ lui lại một bước, tác nhàn nhã như đang dạo chơi.
Toàn bộ canh nóng đổ xuống chẳng trúng ai cả.
Sắc mặt Liên Thư Doanh lập tức trở nên vô cùng đặc sắc.
Tạ Vị Minh lộ vẻ chán ghét:
“Đại nương, có thể đừng dùng những thủ đoạn hạ lưu như thế nữa không?”
“Tưởng người trong thiên hạ đều là kẻ ngốc sao?”
Liên Thư Doanh siết chặt nắm tay, gương mặt vẫn giữ vẻ yếu đuối đáng thương như đoá hoa trắng nhỏ bị dầm mưa.
“Vị Minh ca ca, thiếp thật sự không cố ý…”
Tạ Vị Minh gần như muốn trợn trắng mắt đến nơi.
“Liên Thư Doanh, ta chấp thuận cho ngươi tạm trú trong phủ tướng quân là nể mặt mẫu thân ta. Nhưng ta cũng có giới hạn.”
“Chớ tưởng dựa vào mẫu thân ta mà có thể tự tung tự tác trong phủ này.”
“Đây là lần cuối cùng ta cảnh cáo ngươi. Nếu còn dám giở mấy trò tâm tư hèn mọn kia nữa, đừng trách ta không khách khí, đem cả ngươi và mẫu thân ngươi đuổi về Lương Châu.”
“Còn nữa, nếu ta nhớ không lầm, chẳng phải hai mẹ con các ngươi ở Lương Châu từng đắc tội với một vị quyền quý, mới phải cuống cuồng tới nương nhờ mẫu thân ta – một vị thân thích xa xôi – hay sao?”
Ánh mắt Liên Thư Doanh chấn , trong con ngươi ánh lên vẻ kinh hoảng.
Tạ Vị Minh sắc mặt lãnh đạm, ánh tựa đao lạnh, từ trên cao trầm trầm giáng xuống.
“Đừng tới quấy rầy chúng ta nữa. Ta , ắt .”
Bạn thấy sao?