6.
Tần Dao rõ ràng sững người tại chỗ.
Chuôi kiếm kia, Tạ Vị Minh không hề thu lực. Tay nàng lập tức sưng đỏ lên một mảng lớn.
Phùng Vũ giật mình, vội vàng bước tới đỡ lấy tay Tần Dao, cúi đầu kiểm tra vết thương.
Tạ Vị Minh khẽ lạnh, :
“Ngươi còn dám đứng đây bịa đặt nữa thử xem?”
“Bao giờ thì ta có người khác?”
Phùng Vũ cuối cùng cũng không nhịn , bật thốt lên:
“Vị Minh! Ngươi quá đáng rồi đó!”
Tạ Vị Minh liếc hắn một cái, giọng lạnh như băng:
“Ta quá đáng? Hay ngươi nghĩ ta là ngươi, ngày ngày phải giả vờ như không nghe không thấy mấy lời đồn rằng thanh mai trúc mã của mình thân mật với kẻ khác?”
Tần Dao cũng không chịu nổi nữa, trừng mắt gọi to:
“Lão Tạ!”
Tạ Vị Minh thẳng nàng, giọng trầm xuống:
“Tần Dao, nể chúng ta từng là đồng đội kề vai chiến đấu, mấy năm qua ngươi có vài phần tâm tư, ta đều mắt nhắm mắt mở cho qua.”
“Nhưng ngươi thì sao? Hết lần này đến lần khác buông lời sỉ nhục thê tử của ta, còn muốn ly gián vợ chồng chúng ta.”
“Nếu hôm nay nàng giận mà bỏ đi, ngươi đền nổi cho ta không?”
“Muốn nam nhân đến thế thì đi tìm đại phu đổi thân thể, ai cấm ngươi?”
“Ngươi bảo nàng ta mắt kém, thế bản thân ngươi đến người thật giả còn chẳng phân nổi, còn ở đó mà giở trò tiêu chuẩn kép?”
Khóe mắt Tần Dao đỏ bừng trong chớp mắt.
Nàng ta khó tin Tạ Vị Minh, nghẹn giọng hỏi:
“Lão Tạ, huynh điên rồi sao?”
“Vì một nữ nhân mà huynh hết lần này đến lần khác mắng ta?”
“Chẳng lẽ chúng ta không còn là huynh đệ nữa ư?”
Tạ Vị Minh hừ lạnh, ánh mắt không còn chút kiên nhẫn:
“Đã là huynh đệ, thì ơn tránh xa ta một chút.”
“Ta không phải đoạn tụ.”
Câu như sét đánh ngang tai.
Sắc mặt Tần Dao lập tức trắng bệch.
Nàng ta cúi đầu, siết chặt hai tay, đôi môi run run vì giận.
Khi ngẩng đầu lên lần nữa, gương mặt nàng ta đã phủ đầy hận ý:
“Tiện nhân! Có phải ngươi đã gì đó với lão Tạ đúng không?!”
“Chúng ta vốn huynh đệ thân thiết, chưa từng mâu thuẫn, mà từ khi ngươi xuất hiện, mọi thứ đều thay đổi. Chắc chắn là ngươi đứng sau xúi giục!”
“Đúng là đàn bà, cái miệng đầy độc. Hôm nay nếu ta không cho ngươi vài cái bạt tai, ta không mang họ Tần nữa!”
Vừa dứt lời, nàng ta đã rút kiếm, lao thẳng về phía ta.
Tạ Vị Minh kinh hoảng hô lớn, định lao đến chắn trước, bị Phùng Vũ bất ngờ ngăn lại.
“Ngôn Nhi! Cẩn thận!”
Khi mũi kiếm của Tần Dao chỉ còn cách ta trong gang tấc, ta nghiêng đầu, nhẹ nhàng lách sang một bên. Thân thể uyển chuyển như nước, tác thuần thục đến kinh ngạc.
Không những không trúng, mà còn khiến Tần Dao suýt mất đà.
Ta sở hữu không ít sản nghiệp, tiền tài vạn lượng, nếu không có chút thân thủ, đã sớm bỏ mạng dưới đao kiếm kẻ thù rồi.
Thấy ta nhẹ nhàng tránh , sắc mặt Tần Dao lập tức đỏ bừng, như muốn phát điên.
Nàng ta lao tới như kẻ mất lý trí, kiếm thế mỗi lúc một nhanh, mỗi chiêu đều dồn sức hạ sát.
Thể lực ta không thể chống đỡ lâu, thân pháp dần chậm lại.
Ngay khi nàng ta giơ kiếm định hạ một đòn cuối cùng, Tạ Vị Minh rốt cuộc cũng vòng chắn của Phùng Vũ, lao đến tung một cước mạnh mẽ.
Tần Dao bay ngược, va thẳng vào tường, miệng phun ra một ngụm máu đỏ tươi.
“Lão Tạ… ngươi… ngươi…”
Phùng Vũ chết lặng, vội vàng đỡ lấy Tần Dao đang gục xuống.
Tạ Vị Minh không để tâm đến bất kỳ ai, lập tức chạy về phía ta, siết chặt lấy ta trong vòng tay, ánh mắt đầy lo lắng.
“A Ngôn, nàng có bị thương không? Có đau ở đâu không?”
Ta lắc đầu, bình tĩnh đáp.
“Ta vẫn ổn. Thân thủ ta cũng không đến nỗi tệ, huống hồ nàng ta bị cơn giận mờ mắt, mấy chiêu đầu tuy hung hiểm, không đủ để thương tích thật sự.”
“Chỉ là bị sượt qua một chút, không đáng ngại.”
Thế Tạ Vị Minh lại run lên.
Hắn ôm ta như sợ mất, giọng khàn hẳn đi.
“A Ngôn, xin lỗi nàng!”
“Là ta không bảo vệ nàng… xin lỗi!”
Hắn cúi đầu, hôn nhẹ lên trán ta, rồi lập tức ra lệnh cho hạ nhân đi mời đại phu.
Ngay lúc hắn chuẩn bị bế ta rời đi, Tần Dao phía sau gắng gượng vươn tay, giọng run rẩy.
“Lão Tạ…”
Tạ Vị Minh khựng lại, đứng yên.
7.
Ánh mắt Tần Dao bỗng lóe lên một tia hy vọng.
Nhưng ngay sau đó, Tạ Vị Minh lạnh giọng, ánh sắc như gươm:
“Tần Dao, Phùng Vũ, hai người tự tiện xông vào phủ Tướng quân, lại còn mang theo vũ khí mưu gia quyến mệnh quan triều đình. Theo luật Đại Chiêu, tội này… phải chém đầu.”
“Người đâu, bắt cả hai lại, giam vào Thiên Lao chờ xử lý!”
Tần Dao và Phùng Vũ lập tức biến sắc.
“Ngươi điên rồi sao, Tạ Vị Minh?!”
“Chỉ vì chuyện nhỏ như , ngươi muốn chúng ta?!”
Tạ Vị Minh họ, ánh mắt phức tạp, thốt chậm rãi:
“Ta từng coi các ngươi là huynh đệ.”
“Nhưng huynh đệ chân chính sẽ không bất chấp lời cảnh báo của ta, đem kiếm xông thẳng vào phủ ta, còn định người ta thương.”
Tần Dao tức giận đến đỏ cả mặt, gằn giọng:
“Chỉ vì thôi sao? Vì một nữ nhân chẳng giúp gì cho ngươi à?”
“Ta chẳng lẽ không mạnh hơn nàng? Không xứng đáng hơn? Trong khi ta cùng ngươi vào sinh ra tử nơi chiến trường, thì nàng gì cho ngươi?”
Tạ Vị Minh nàng như một kẻ xa lạ, từng chữ từng lời đều lạnh đến tận xương:
“Nàng ấy, khi ta nơi tiền tuyến máu nhuộm chiến bào, chính là người đã ở lại hậu phương, chăm lo đại cục.”
“Nàng thay ta phụng dưỡng cha mẹ, trông nom gia sản, lo tang lễ cho phụ thân, lo liệu hôn sự cho muội muội, giải quyết tranh chấp trong phủ, giữ thanh danh cho Tạ gia.”
“Nàng không cầm kiếm, là người giúp ta yên lòng mà ra chiến trường. Đó… mới là thê tử mà ta muốn giữ trọn đời.”
Tạ Vị Minh chậm rãi mở miệng, giọng đều đều đầy sức nặng:
“Lúc ta xuất chinh, mẫu thân thể nhược, muội muội còn nhỏ. Nếu không có A Ngôn thay ta giữ vững hậu phương, thì nơi tiền tuyến, sao ta có thể yên tâm mà giặc?”
Hắn Tần Dao, ánh mắt nghiêm túc đến lạ thường.
“Tần Dao, chỉ vì ngươi không tận mắt thấy, mà phủ nhận toàn bộ những gì người khác âm thầm gánh vác – như là không công bằng.”
Sắc mặt Tần Dao càng lúc càng tái.
Ánh mắt nàng ta như tẩm đầy độc dược, tựa như chỉ hận không thể xé xác ta ra thành trăm mảnh.
Phùng Vũ bị dồn đến đường cùng, cuối cùng gào lên như mất khống chế:
“Chúng ta là người có quân công! Ngươi không thể tùy tiện xử trí như !”
Tần Dao cũng như bị kích , giọng the thé:
“Phải đó! Chúng ta chinh chiến nơi sa trường, liều mạng vì nước! Ngươi không thể vì một nữ nhân mà hủy cả danh dự của huynh đệ!”
Tạ Vị Minh chỉ thở dài một tiếng, đáp:
“Các ngươi không sai, ta đích thực không thể tùy ý định đoạt chuyện này.”
“Cho nên… ta đã trình tấu cả vụ việc lên hoàng thượng, đồng thời chuyển giao hai người cho Trưởng công chúa Hộ Ấp toàn quyền thẩm tra.”
Vừa dứt lời, sắc mặt Tần Dao và Phùng Vũ lập tức trắng bệch.
“Cái… gì?!”
“Ngươi muốn giao ta cho trưởng công chúa?”
Tần Dao như sét đánh ngang tai, toàn thân run rẩy:
“Ngươi biết rõ ta và nàng ấy…”
Phùng Vũ đột nhiên nghiến chặt răng, rồi bất ngờ quỳ rạp xuống trước mặt Tạ Vị Minh.
“Là ta sai rồi! Ta thực sự biết sai rồi! Cầu xin huynh, Vị Minh, đừng… đừng giao ta cho trưởng công chúa!”
Hắn run rẩy như chiếc lá, hai tay chống đất, sắc mặt tái nhợt:
“Nàng ấy… nhất định sẽ ta! Cầu xin huynh, ơn, đừng mà…”
Ta đứng lặng lẽ bên cạnh, hai người bọn họ co rúm người như con thú bị dồn đến đường cùng, trong đầu bất giác hiện lên một câu chuyện từng nghe thoáng qua trong các buổi trà đàm hậu viện năm xưa.
Nghe đồn, năm năm trước, trưởng công chúa Hộ Ấp từng có một nam sủng.
Người đó nàng vô cùng sủng ái, sau khi phò mã qua đời, nàng thậm chí còn muốn lập hắn chính phu.
Nhưng hoàng thượng và các vị đại thần cực lực phản đối, lấy cớ nam sủng xuất thân thấp kém, không có tước vị, không xứng bước vào phủ công chúa.
Vì , trưởng công chúa quyết định lệ, tự tay an bài cho nam sủng kia nhập doanh, hy vọng hắn có thể lập quân công để phong tước.
Chỉ là, không biết giữa chừng xảy ra chuyện gì, mà công chúa đột nhiên nổi giận, hạ lệnh phong tỏa toàn bộ tin tức, thậm chí còn… xóa sạch sự tồn tại của người ấy khỏi quân sách.
Ánh mắt ta vô thức lướt qua hai người đang quỳ – Tần Dao và Phùng Vũ.
Quan hệ quá mức thân thiết giữa bọn họ, cùng với sắc mặt trắng bệch hiện tại, khiến ta… mơ hồ đoán điều gì.
Tạ Vị Minh cúi họ, ánh mắt có chút đau lòng, giọng thì kiên quyết lạnh như băng.
“Năm năm trước, ta thấy hai người mồ côi không nơi nương tựa, lại có thiên phú chiến đấu. Là ta đã thay hai người dâng tấu lên trước mặt bệ hạ và trưởng công chúa, xin cho một cơ hội.”
“Ta sắp xếp hai người ở bên cạnh, không phải vì cảm gì đặc biệt… mà là vì muốn các ngươi tích công chuộc lỗi, để có thể thoát khỏi lưỡi dao từ Hộ Ấp phủ.”
“Nhưng các ngươi… đã khiến ta hoàn toàn thất vọng.”
Dứt lời, một hàng thị vệ trong giáp phục chỉnh tề bước tới, ánh đao lóe lạnh trong ánh sáng chiều tà.
Hai người từng gọi là phó tướng cánh tay trái phải của Tạ Vị Minh – giờ đây chẳng khác gì hai kẻ phạm tội sắp bị dẫn tới nơi phán quyết cuối cùng.
Tên thái giám dẫn đầu bước ra, mặt mày tươi , cúi người hành lễ với Tạ Vị Minh.
“Tiểu nhân Thường Lập Quần, tham kiến Tạ đại tướng quân.”
Vừa thấy hắn, Phùng Vũ lập tức sắc mặt trắng bệch, cả người run rẩy ngồi bệt xuống đất.
Chỉ trong chớp mắt, dưới người hắn đã có một vệt nước loang ra, mùi khai nhạt nhẽo lặng lẽ lan vào không khí.
Thường Lập Quần khẽ liếc hắn một cái, ánh mắt chứa đầy khinh miệt, rồi nhanh chóng quay sang mỉm với Tạ Vị Minh.
“Điện hạ trưởng công chúa vô cùng hài lòng, rằng cuối cùng ngài cũng nghĩ thông suốt rồi.”
“Thứ cho nô tài thẳng, dẫu tài năng có giỏi đến đâu, nếu phẩm hạnh chẳng ra gì, thì một khi chuyện lớn xảy ra nơi chiến trường, ngài là người đầu tiên phải chịu tội.”
Tạ Vị Minh khẽ nhắm mắt, thở dài một hơi thật sâu. Hắn không gì, chỉ quay mặt đi chỗ khác.
Thường Lập Quần đã hiểu rõ ý, mỉm gật đầu.
“Vậy thì nô tài không phiền tướng quân và phu nhân đoàn tụ nữa.”
Dứt lời, nụ trên môi hắn chợt tan biến. Sắc mặt lạnh như băng, ánh mắt quét qua hai kẻ run rẩy dưới đất.
“Dẫn đi.”
Hai tên thị vệ bước lên, không chút lưu , kéo Tần Dao và Phùng Vũ đi.
Tần Dao gào khóc đến khàn cả giọng, đôi mắt đầy tuyệt vọng, giọng run run van xin:
“Tạ Vị Minh, cứu ta… cứu ta với!”
“Ta sai rồi! Ta biết sai rồi! Đừng giao ta cho trưởng công chúa, ta xin ngươi…!”
Nhưng Tạ Vị Minh không hề quay đầu lại.
Hắn chỉ siết chặt vòng tay đang ôm lấy ta, bờ vai rộng lớn lạnh lùng như sắt thép.
Gió chiều lặng lẽ thổi qua sân phủ, mang theo tiếng khóc xé lòng xa dần trong ánh tà dương buông xuống.
Bạn thấy sao?