Tương Phùng – Đã [...] – Chương 8

Chương 8

Ba năm qua, tôi thật sự về nhà quá ít.

Ba tôi ngồi bên cạnh, quan tâm hỏi:

“Lần này về, con định khi nào lại đi Vân Thành?”

“Không đi nữa, từ nay con sẽ ở nhà với ba mẹ.”

Tôi cố gắng kiềm chế nỗi nghẹn ngào trong giọng .

Ba mẹ tôi nhau, vẻ mặt bối rối, rồi tôi bằng ánh mắt ngờ vực.

“Con không phải… Vẫn còn thích Đan Phong sao? Hay là…”

Mẹ tôi dè dặt hỏi, sợ tổn thương cảm của tôi.

14.

Tôi vốn không phải lúc nào cũng luôn tươi rạng rỡ, luôn mang ánh dương bên mình.

Khi mới đến Vân Thành, tôi cũng thường xuyên không quen thời tiết, khí hậu, hay gọi điện về nhà khóc lóc với ba mẹ.

Sau khi dần thích nghi, tôi lại vì Đan Phong mà đau lòng khổ sở.

Tôi đâu phải người sắt, hết lần này đến lần khác bị từ chối, sao mà không đau?

Chẳng qua là luôn cắn răng chịu đựng mà thôi.

Từ những cuộc gọi của tôi, ba mẹ cũng đại khái đoán ra những gì đã xảy ra giữa tôi và Đan Phong.

Lúc này hỏi ra câu kia, trong lòng họ cũng mang theo phần thấp thỏm bất an.

Tôi nở một nụ nhẹ nhàng: “Ba, mẹ, con đã từ bỏ chuyện thích ấy rồi. Thích ấy… Chuyện này quá đỗi gian khổ và mệt mỏi, con không còn kiên trì nổi nữa. Anh ấy cũng đã có người mình thích, con nghĩ đã đến lúc nên buông tay.”

Nghe đến đây, cả ba mẹ tôi đều im lặng hồi lâu.

Một lúc sau, mẹ tôi mới mỉm đầy nhẹ nhõm: “Đúng rồi! Không thể tiếp tục thì từ bỏ đi. Con là con mẹ, đương nhiên sẽ có khối người thích, đâu nhất thiết phải là mỗi mình cậu ta?”

“Mấy ngày nữa, mẹ sẽ giúp con xem xét, tìm thử trong khu viện có ai khá hơn, phải giỏi giang hơn cái cậu Đan Phong kia mới !”

Tôi cũng mỉm , gật đầu.

Thấy tôi nhẹ nhàng đồng ý, mẹ tôi thoáng ngỡ ngàng, không kịp phản ứng.

Nhưng chẳng mấy chốc bà đã vui vẻ ra ngoài gặp mấy bà để bàn chuyện, xem nhà nào có con trai độc thân phù hợp để giới thiệu cho tôi.

Mẹ tôi đúng chuẩn kiểu người giỏi giao thiệp, chỉ trong hai ngày ngắn ngủi đã gom cả xấp hồ sơ thông tin các nam thanh niên đang tuổi kết hôn.

“Vân Khê à, đây đều là những người có ngoại hình, gia thế và hoàn cảnh tương xứng với nhà mình. Con cứ xem kỹ một chút, không cần phải chọn liền, chỉ cần cảm thấy phù hợp là .”

“Vâng, con sẽ xem kỹ ạ.”

Tôi gật đầu, rồi bắt đầu lật từng hồ sơ xem xét.

Trong hồ sơ đều có sơ yếu lý lịch chi tiết, hiển nhiên mẹ tôi đã bỏ ra nhiều công sức chọn lọc.

Người nào cũng tô vẽ hoàn hảo không tì vết, tôi lại luôn cảm thấy thiếu thiếu điều gì đó.

Thiếu cái gì nhỉ?

Có lẽ… Chính là thiếu đi một chút rung .

Tôi vô thức nhớ lại khoảnh khắc lần đầu gặp Đan Phong.

Cảm giác kinh diễm ấy khiến tôi mãi không thể quên .

Chỉ tiếc, có lẽ vì ấn tượng ấy quá sâu đậm, nên mới khiến tôi mãi chẳng thể buông tay.

“Nói là buông bỏ rồi, sao lại còn nghĩ đến ấy nữa chứ?”

Tôi bật tự giễu, khẽ lắc đầu, như thể muốn lắc sạch mọi ký ức về ra khỏi đầu óc mình.

Còn chưa kịp chọn ai, mẹ tôi đã vui mừng chạy ào đến.

“Vân Khê! Mẹ tìm một người rất xuất sắc nè, nghe cậu ấy điều hành một công ty lớn, từng du học nước ngoài, ngoại hình cũng rất ổn. Quan trọng nhất là chưa từng ai, chỉ là bị gia đình thúc giục chuyện kết hôn thôi!”

“Mẹ đã giúp con hẹn gặp cậu ấy ở quán cà phê vào ngày mai. Có thành hay không thì chưa biết, đi gặp một lần kết cũng tốt.”

Nói xong, bà liền vội vã rời đi, chẳng cho tôi cơ hội từ chối.

Tờ địa chỉ hẹn hò đã nhét vào tay tôi.

Tôi bất đắc dĩ nhẹ.

Đã sắp xếp hết cả rồi, còn có thể gì khác chứ?

Cứ xem như đi ra ngoài thư giãn một chút cũng .

Hôm sau, tôi chọn một chiếc váy dài kiểu Pháp màu đen thanh lịch, trang điểm tươm tất, đi đôi giày cao gót, rồi đến địa điểm đã hẹn.

Trong quán cà phê.

Tôi đến trước, mới uống vài ngụm cappuccino thì đã thấy khó nuốt.

Sữa tươi vận chuyển mấy vòng ở thành phố, dù thế nào cũng không thơm ngon bằng sữa bò Tây Tạng trên cao nguyên Vân Thành.

Uống quen sữa bò rồi, bây giờ lại thấy không thích nghi nổi.

15.

Tôi buồn chán khuấy nhẹ tách cà phê, vô thức ngẩng đầu lên bầu trời.

Bầu trời có chút xám xịt, đến cả không khí cũng không trong lành như trên thảo nguyên rộng lớn của Vân Thành.

Rõ ràng tôi lớn lên ở thành phố này, mà giờ đây lại thấy sống không quen bằng cuộc sống ở Vân Thành.

Ở nơi ấy, mọi người gọi tôi là giáo Trình.

Chỉ là một danh xưng, mà giờ nghĩ lại, tôi lại thấy nhói trong lòng.

Tôi cắn nhẹ môi, dùng cơn đau để nhắc nhở bản thân: những chuyện liên quan đến Đan Phong, không cần phải nghĩ đến nữa.

Anh đã có người khác tốt hơn, phù hợp với hơn. Tôi cũng sẽ có một người như .

Tôi ngồi chờ mãi, đến khi giờ hẹn đã qua mà người xem mắt vẫn chưa thấy đâu. 

Khi sự kiên nhẫn gần như cạn kiệt, tôi lấy điện thoại định chụp một tấm ảnh quán cà phê gửi cho mẹ rồi rời đi.

Đúng lúc ấy, cửa quán cà phê đột nhiên bị đẩy ra.

Một người đàn ông mặc áo khoác dài màu lạc đà bước vào, dáng vẻ vội vã, cả người phủ đầy bụi đường..

Gọng kính viền vàng nhẹ nhàng che đi ánh mắt sâu thẳm, khiến gương mặt ấy thêm phần nho nhã.

Ánh mắt ấy trầm tĩnh, giữa chân mày là nét điềm đạm khiến người ta bất giác cảm thấy thiện cảm.

Thân hình cao lớn rắn rỏi, chiếc áo len màu yến mạch bên trong khẽ phác họa đường nét vòng eo gọn gàng, đầy nam tính.

“Xin lỗi, tôi đến trễ.”

Ánh mắt Dư Hạn Đình quét một vòng quanh tiệm, rồi nhanh chóng dừng lại trên người tôi. Anh ấy bước nhanh đến, chân thành lời xin lỗi.

“Trình Vân Khê? Sao lại là em?”

Khoảnh khắc nhận ra người quen, trong mắt ấy lóe lên một tia ngạc nhiên.

Ngay cả tôi cũng không ngờ, người xem mắt hôm nay lại là Dư Hạn Đình.

“Dư Hạn Đình? Là à. Ngồi đi. Mà sao cũng đi xem mắt thế này?”

Tôi có chút bất ngờ.

Trong suy nghĩ của tôi, người ưu tú từ ngoại hình đến học thức như Dư Hạn Đình, trước nay vốn chẳng thiếu người theo đuổi.

Tôi và ấy là học cấp ba, ấy chính là niềm tự hào của khối Tự nhiên, còn tôi thì là con cưng của ban Xã hội.

Chúng tôi thường bị đem ra so sánh, ai cũng bàn tán xem rốt cuộc ai nổi trội hơn.

Dù xét về xuất thân, ngoại hình hay thành tích học tập, chúng tôi đều ngang tài ngang sức.

Thế , chúng tôi chưa từng ở bên nhau.

Cũng vì mà khiến không ít người tiếc nuối.

Người thích Dư Hạn Đình không ít, tôi từng tận mắt thấy ấy nhẹ nhàng dứt khoát từ chối một .

Ánh mắt Dư Hạn Đình thoáng hiện một tia thâm trầm, rồi theo thông tin đã chuẩn bị sẵn, ấy nhẹ giọng :

“Vài năm nay bận rộn với việc nghiên cứu và phát triển công ty, cũng vẫn đang chờ một người. Gần đây gia đình giục cưới quá nên mới đồng ý đi xem mắt.”

Trong lời của ấy có phần thật phần giả, tôi không nhận ra. 

Tôi nghĩ tất cả đều là sự thật mà đâu hề biết, Dư Hạn Đình đã “cướp” cơ hội xem mắt của mình, cố đến đây chỉ để gặp tôi.

“Ồ, … Người muốn chờ, chờ chưa? Hay là buổi xem mắt hôm nay dừng ở đây thôi? Anh đã có người trong lòng, thì…”

Câu còn chưa dứt, Dư Hạn Đình đã vội vàng ngắt lời:

“Trình Vân Khê, em không nghe ra sao? Người đợi… chính là em.”

“Anh đã đợi em rất lâu rồi. Cũng đợi ngày hôm nay rất lâu rồi. Anh không muốn chờ nữa.”

Người vốn luôn dịu dàng, giờ phút này lại có chút kiên quyết.

Anh ấy thẳng tanh ấy rõ mọi chuyện, khiến tôi không thể tiếp tục né tránh.

Nghe đến đây, tôi sững người tại chỗ.

“…Cái gì?”

Đầu óc tôi trống rỗng, cảm giác như sét đánh giữa trời quang.

16.

Dư Hạn Đình chỉ mỉm dịu dàng, kiên định :

“Trình Vân Khê, em không nghe nhầm đâu. Từ thời cấp ba, đã tò mò về em. Ban đầu chỉ là ngưỡng mộ, dần dần, sự ngưỡng mộ đó trở thành rung .”

“Lúc biết trường đại học của chúng ta ở cùng một thành phố, thậm chí ở rất gần nhau, đã vui đến mức tim muốn nhảy khỏi lồng ngực. Nhưng không ngờ, suốt bốn năm đại học, cố tạo ra vô số lần ‘ cờ gặp gỡ’, mà em lại chẳng hề nhận ra.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...