Thế đến khi chính bản thân mình rơi vào hoàn cảnh ấy, mới chợt nhận ra, ngôn từ thật sự quá đỗi yếu ớt và bất lực.
Anh có thể an ủi biết bao tâm hồn hành hương đang rối bời, lại chẳng thể xoa dịu trái tim đang đập loạn của chính mình.
Y học không tự cứu chính mình, lẽ nào Phật pháp cũng như thế?
Đan Phong biết rất rõ, Phật không như thế, thì có.
Vì , đã chọn hoàn tục.
Bởi vì không thể hoàn toàn buông bỏ thế gian trần tục.
Người xưa nay luôn bình lặng như nước ấy, giờ đây lần đầu tiên buồn đến mức thất thố.
Đan Phong trừng mắt chằm chằm vào những dòng chữ ấy, trong lòng hiện lên vô vàn nghi vấn muốn tìm lời giải đáp.
Sao tôi lại nghĩ và Tang Trúc như ?
Rõ ràng họ chỉ là em mà thôi.
Bốn chữ “từ bỏ thích ”, qua tưởng nhẹ nhàng lắm, lại khiến trái tim đau đến từng đợt tê dại.
Trong đáy mắt là một mảnh nghi hoặc. Là do chưa đủ tốt sao?
Đến mức khiến tôi thất vọng đến ?
Anh chằm chằm vào dãy số điện thoại đã thuộc lòng từ lâu, do dự hồi lâu, cuối cùng cũng hạ quyết tâm gọi đi.
Thế tiếng chuông vang lên rất lâu, vẫn không có ai bắt máy.
Bao nhiêu lời đã nhẩm đi nhẩm lại trong lòng, cuối cùng vẫn không thể thốt ra.
Đan Phong lặng lẽ bước ra khỏi nhà, gặp mẹ của Tang Trúc, thế lại quên cả chào hỏi.
Mẹ Tang Trúc có hơi bất ngờ.
Đây là lần đầu tiên bà thấy như .
Chỉ là… Ánh mắt giờ đây lạnh lẽo hơn trước rất nhiều, toàn thân toát ra khí thế như thể không một ai có thể đến gần.
Anh có gì đó không giống trước đây nữa, bà cũng không rõ là khác ở chỗ nào.
Mẹ Tang Trúc nghĩ mãi vẫn không ra, chỉ đành quay người vào nhà kiểm tra hình của con .
10.
Đan Phong ôm chặt chiếc hộp quà tôi để lại, theo bản năng liền bước thẳng về phía khu ký túc xá giáo viên.
Cộc cộc
Anh đứng trước cửa phòng tôi rất lâu, do dự một hồi rồi mới gõ lên cánh cửa ấy.
Đợi mãi… vẫn không có ai ra mở cửa.
Tôi đã đi rồi… Rốt cuộc là đi đâu?
Lúc này Đan Phong mới sực tỉnh.
Anh hoàn toàn không biết chút gì về hành trình của tôi cả.
Đúng lúc đó, hiệu trưởng đi ngang qua, thấy đang đứng trước cửa phòng tôi, không khỏi có chút kinh ngạc.
“Cô Trình đi rồi mà, sao còn đứng đây đợi ấy? Không chào tạm biệt ấy một tiếng à?”
Hiệu trưởng nghĩ rằng, với mối quan hệ của họ trước đây, cho dù sau này chẳng còn gì nữa, thì một lời chia tay vẫn nên có chứ.
Đan Phong ngẩn người, rồi ngắn gọn hỏi:
“Cô ấy đi đâu? Không phải chỉ là chuyển ký túc xá thôi sao?”
Dù miệng thì hỏi , hàng mi không ngừng khẽ run của đã vô tố lộ nỗi hoang mang trong lòng.
Thật ra, ngay từ lúc đọc tin nanh ấy kia, đã mơ hồ đoán , câu chuyện “chuyển ký túc xá” kia, chỉ là cái cớ mà tôi viện ra để che giấu thôi.
Nghe , khuôn mặt từng trải của hiệu trưởng thoáng hiện vẻ lúng túng.
“Cái này…” Ông thầm do dự, không biết có nên thật không. Nếu tôi đã không gì với về chuyện trở về thủ đô, thì tức là tôi không muốn biết.
Nhưng… Chuyện này thật ra cũng không giấu nổi.
Ai trong trường cũng đều biết, giáo Trình dịu dàng, nhiệt huyết ấy, đã xin điều chuyển công tác về lại Bắc Kinh rồi.
Chỉ cần Đan Phong đi hỏi một vòng, chắc canh ấy sẽ biết .
Hiệu trưởng thở dài một hơi, cuối cùng vẫn quyết định cho biết.
“Cô Trình sáng nay đã rời khỏi rồi, giờ chắc đang ngồi trên chuyến bay về Bắc Kinh.”
“Sao có thể…”
Đan Phong tròn mắt, hiệu trưởng đầy khó tin, như thể muốn xác nhận lại liệu điều ông vừa có thật không.
Nhưng hiệu trưởng chỉ khẽ gật đầu, tiếp:
“Anh biết đấy, tôi cũng không cần phải lừa . Cô Trình là một giáo viên xuất sắc, tôi không hề muốn ấy đi, … mỗi người có lý tưởng riêng. Nửa tháng trước, ngay trong ngày tuyên bố hoàn tục, ấy đã nộp đơn xin điều chuyển rồi.”
Nói xong, ông vỗ nhẹ vai một cái đầy ẩn ý, sau đó lắc đầu rời đi.
Đan Phong cứ đứng chôn chân tại chỗ, nhất thời không thể tin những gì mình vừa nghe thấy.
Trong đôi mắt là một mảnh mờ mịt, từng đợt khí lạnh dâng lên, bao trùm toàn thân.
Tại sao lại chọn rời đi vào chính ngày hôm đó?
Anh đã quyết định hoàn tục rồi mà.
Lẽ nào… là do tôi đã thấy chuyện xảy ra hôm ấy?
Ngay khi nghi vấn ấy vừa lướt qua trong đầu, điện thoại trong tay bỗng reo lên.
Gần như ngay lập tức, liền nghĩ đó là tôi gọi lại.
Thế , khi mở màn hình lên, tên hiển thị lại là Đức Cát.
“Gia Xử, Tang Trúc bị thương nặng lắm không? Cô ấy vẫn ổn chứ?”
Giọng trầm lạnh: “Không sao. Cậu đến xem em ấy là đi”.
Nghe , Đức Cát mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó liền đi vòng đường sau, lén lút chui vào nhà Tang Trúc.
Vừa vặn lúc ấy, Tang Trúc cũng tỉnh lại. Nhìn thấy trai xuất hiện, ấy lập tức nhào vào lòng .
“Đức Cát, sao giờ mới đến ! Em đau c.h.ế.t đi , không ở đây, chẳng ai dỗ em cả…”
Một tác nôn nóng khiến vết thương ở chân bị kéo căng, ấy đau đến mức nhe răng trợn mắt.
Đức Cát xót xa, vội vàng vỗ về ấy, còn cầm lấy chai thuốc đặt bên cạnh.
“Hôm nay em chưa thay thuốc đúng không? Nhỏ tiếng thôi, đừng để mẹ em phát hiện.”
Tang Trúc lập tức đưa tay bịt miệng, gật đầu lia lịa.
11.
*[Góc các nhân vật khác]
Đức Cát là trai của Tang Trúc từ thời đại học. Tuy cũng là người Vân Thành, quê nhà của lại cách Vân Thành một đoạn khá xa. Nơi đó có độ cao lớn hơn, dân cư thưa thớt hơn nhiều.
Khi Tang Trúc vừa mới về nhà, mẹ ấy liền có ý định giới thiệu cho một chàng trai địa phương để tính chuyện hôn nhân.
Sợ mẹ không đồng ý, Tang Trúc vẫn luôn giấu kín chuyện đương với Đức Cát.
Trước đây, ấy còn từng dùng Đan Phong “bình phong”, với mẹ rằng: “Gia Xử hoàn tục là vì con đấy.”
Cô ấy tưởng mẹ sẽ tin, rồi trách mắng mình một trận, dù sao mẹ ấy vẫn luôn vô cùng kính trọng Đan Phong.
Nào ngờ, vừa nghe xong câu ấy, mẹ ấy đã lên , lập tức thấu lời dối, rồi không ngần ngại mà vạch trần .
Thật ra, chuyện Đan Phong muốn hoàn tục đã có từ lâu. Chỉ là đến lúc Tang Trúc về nhà, chuyện này mới các tăng nhân trong chùa dần dần thông qua.
Sau vụ việc ấy, Đan Phong đã chủ đến chuyện với mẹ Tang Trúc. Kể từ đó, bà mới tạm thời dừng lại ý định mai mối cho con . Tuy nhiên, chuyện của Đức Cát thì bà vẫn chưa hề gật đầu chấp thuận.
Giờ đây, khó khăn lắm Đức Cát mới đến đây, trong lòng Tang Trúc vừa thấy ngọt ngào, lại vừa lo lắng.
Cô ấy sợ mẹ sẽ bất ngờ bước vào, phát hiện ra mọi chuyện.
Tang Trúc hạnh phúc rúc vào lòng Đức Cát, tay đan chặt lấy tay .
Hai bàn tay cùng đeo chiếc vòng tay ngũ sắc, dính sát vào nhau không rời.
“Đức Cát, vòng tay ngũ sắc tặng em, em rất thích. Chỉ tiếc là… giá như hôm đó chính tự tay trao cho em thì tốt biết mấy.”
Cô ấy vừa , giọng điệu liền mang chút ấm ức.
Đức Cát dịu dàng ôm lấy ấy, vỗ về:
“Anh cũng mong như thế. Nhưng hôm đó bận công việc, không kịp về, chỉ có thể gửi cho Gia Xử nhờ đưa giúp em.”
Anh vừa vừa đặt lên trán ấy một nụ hôn, rồi tiếp tục:
“Nhưng giờ thì ổn cả rồi! Nhà đã đồng ý cho chúng ta ở bên nhau rồi. Chỉ cần thuyết phục ba mẹ em nữa, là chúng ta có thể cưới nhau!”
“Ừm ừm! Em sẽ cố gắng!” Cô ấy gật đầu đầy kiên định.
Hai người cứ thế tận hưởng khoảnh khắc ngọt ngào ấy.
Mà chẳng hề hay biết, lúc này Đan Phong đang chìm trong giày vò và đau đớn thế nào.
Anh đứng một mình giữa sân bay, lặng lẽ bước đi không phương hướng.
Anh đã không nhớ nổi bản thân đã gọi bao nhiêu cuộc cho Vân Khê, chưa từng bắt máy lấy một lần.
Tin nanh ấy gửi đi vô số, kết quả vẫn chỉ là dòng thông báo lạnh lùng: “Bạn hiện chưa phải là bè của đối phương.”
Lúc này, không biết phải gì nữa.
Bạn thấy sao?