Tương Phùng – Đã [...] – Chương 4

Chương 4

Giờ sắp rời đi, những bức tranh này tôi quyết định tặng lại cho bè.

Coi như lời cảm ơn chân thành vì đã luôn giúp đỡ và chăm sóc tôi trong ba năm qua.

Tôi đi từng nhà tặng tranh, không ít người tỏ ra bất ngờ và .

Mọi người dùng tiếng phổ thông còn vụng về để bày tỏ lòng cảm kích chất phác:

“Cảm ơn Trình, tôi rất thích!”

Có người biết tôi sắp đi, còn luyến tiếc không nỡ rời xa.

“Cô Trình, mọi người đều quý mến lắm, có thể ở lại thêm một thời gian nữa không? Vẫn còn nhiều cảnh đẹp chưa đưa đi xem mà…”

Tôi chỉ mỉm bất lực, lắc đầu: “Nhiệm vụ của tôi ở đây đã hoàn thành rồi. Sau này sẽ có giáo viên khác đến thay. Ba mẹ tôi cũng đã lớn tuổi, tôi nên trở về bên họ, cũng phải kết hôn để họ yên tâm.”

Nghe , mọi người lặng đi.

Một nỗi buồn nhẹ lan khắp đám đông.

Có người khẽ nhắc đến Đan Phong: “Cô Trình… Còn Đan Phong thì sao? Cô thật sự không còn thích ấy nữa à? Không thể vì ấy mà…”

Ở lại sao?

Mấy chữ cuối không ai ra, tất cả đều hiểu ý.

Ánh mắt ai nấy lại ánh lên tia hy vọng mong manh.

Nhưng tôi lại nhẹ nhàng lắc đầu, như đã hoàn toàn buông bỏ: “Không còn thích nữa rồi.”

“Từ đầu… Tôi vốn không nên thích ấy.”

Mọi người nhau, đầy bất lực.

Có vài người không chịu buông xuôi, tiếp tục hỏi: “Thế… Đan Phong biết sắp đi không?”

“Biết thì sao? Không biết thì sao?”

Giọng của tôi nhẹ đến mức gần như không thể nghe thấy, khiến người ta không rõ là tiếc nuối hay đã thực sự buông tay.

“Nếu ấy biết, có lẽ cũng chẳng để tâm. Ba năm qua, là tôi phiền ấy rồi. Hy vọng sau này ấy sống tốt, tôi cũng .”

Cả đám người chìm vào im lặng, không ai tiếp tục khuyên thêm nữa.

6.

Sau khi rời khỏi nhà từng người, tôi đồng hồ, thầm nghĩ: lúc này chắc Tang Trúc cũng đã vào trường rồi.

Vài ngày nữa là khai giảng, tôi không thể tiếp tục hướng dẫn trực tiếp, có thể tặng lại cho Tang Trúc những ghi chép giảng dạy mà mình đã dày công tổng kết suốt ba năm qua.

Trong đó có cả những kinh nghiệm tiếp , giao tiếp mà tôi đã tự mình từng bước rút ra, Tang Trúc chắc canh ấy có thể dùng .

Tôi cầm lấy những quyển sổ ghi chép rồi đến nhà Tang Trúc.

Không ngờ lại đúng lúc thấy cả Đan Phong cũng đang ở đó.

Tôi cố kìm lòng, dời ánh đang vô thức đi, mỉm hướng về phía Tang Trúc.

“Tang Trúc, đây là những gì chị đã tổng hợp lại cho em, hy vọng em sẽ dạy học thật tốt ở trường, bồi dưỡng ra nhiều học sinh giỏi.”

Tang Trúc lật giở từng tập ghi chép dày cộp, như thể nhặt bảo vật, niềm vui hiện rõ trên mặt.

“Thật sự là tặng cho em sao?”

Thấy tôi gật đầu, Tang Trúc mừng đến mức suýt nhảy cẫng lên.

“Cảm ơn chị Vân Khê, em thích lắm! Đúng lúc em đang cần!”

Cô ấy khen ngợi bằng tất cả chân thành, đến mức tôi cũng bị nụ rạng rỡ ấy cho ấm lòng.

Tang Trúc chăm lật xem từng trang sổ ghi chép, bất chợt, một tờ tranh vẽ rơi ra.

Tôi vội vàng nhặt lên, theo thói quen mà thoáng qua, trong tranh là gương mặt nghiêng của Đan Phong.

Trong tranh, cụp mắt nhẹ nhàng, ánh nắng chiếu rọi, khiến cả người như phủ một lớp ánh vàng rực rỡ. Đôi mắt vốn luôn lạnh lùng ấy lại hiện lên một nét từ bi, như ẩn chứa một cảm sâu nặng không thể tan, dường như đang người mình thương nhất.

“Oa! Chị Vân Khê, đây là chị vẽ A Ca sao? Đẹp quá đi mất!”

“Chị vẽ thật tuyệt, chắc hẳn đã dồn nhiều cảm lắm đúng không!”

Tang Trúc kích reo lên.

“Không có đâu…”

Tôi khiêm tốn đáp, biểu cảm có phần ngượng ngùng, không dám ngẩng đầu phản ứng của Đan Phong.

Tôi vội rút lại bức vẽ, gấp đôi, nhét vào túi áo.

Còn chưa kịp lời muốn về, Tang Trúc đã nắm tay tôi với ánh mắt lấp lánh:

“Chị Vân Khê, chị vẽ đẹp thế, có thể giúp em và A Ca vẽ một bức chân dung đôi không? Sau này em sẽ treo ở nhà, mỗi ngày đều ngắm!”

Nói rồi, như chợt nhớ ra gì đó, ấy quay sang Đan Phong.

“A Ca, em quên mất là không thích bị vẽ hay chụp ảnh. Nhưng lần này em thật sự rất muốn có một bức, vì em lệ một lần không?”

Đan Phong trầm ngâm một lúc.

Anh biết rõ lòng tôi, nên đoán chắc tôi sẽ không đồng ý.

Thế nên chỉ nhẹ giọng: “Cho dù đồng ý, Trình cũng…”

“Được, tôi sẽ vẽ cho hai người.”

Anh chưa kịp hết, ai ngờ tôi lại cắt ngang đồng ý.

Tôi như không thấy ánh mắt ngỡ ngàng của , thậm chí còn giúp hai người chọn quần áo.

Tang Trúc mặc chiếc váy đỏ mà lần trước tặng ấy, còn cũng thay bộ trang phục có màu sắc và kiểu dáng tương đồng.

Cả hai thay đồ xong, như thể một đôi uyên ương trời sinh.

“Chúng ta ra đồng cỏ vẽ nhé.”

Tôi đưa hai người đến một cánh đồng tràn ngập sắc hoa Cát Tường, khung cảnh lãng mạn đẹp như tranh vẽ, rồi bắt đầu phác họa.

Từng nét cọ đậm màu, bức tranh sơn dầu tái hiện trọn vẹn một khung cảnh tựa mộng.

Khi vẽ xong, tôi còn lặng lẽ viết thêm một dòng chữ nhỏ bằng tiếng Trung trong tranh:

“Đan Phong, Tang Trúc, chúc hai người tấu lên khúc hòa âm trọn đời, mãi mãi đồng tâm.”

Khi tôi bảo đã vẽ xong, Tang Trúc liền chạy lại, vừa qua đã không ngớt lời khen:

“Chị Vân Khê thật là giỏi, vẽ đẹp đến mức còn đẹp hơn cả em ngoài đời ấy! Em phải đóng khung lại, treo trong nhà, ngày nào cũng ngắm!”

Ánh mắt Tang Trúc không rời khỏi bức tranh, cho đến khi phát hiện ra dòng chữ nhỏ ẩn phía dưới, ấy vừa định ghé sát lại thì đã bị tôi ngăn lại.

“Tang Trúc, cái này tạm thời đừng xem, phải vài ngày nữa mới xem.”

Tang Trúc đầy vẻ nghi hoặc: “Tại sao lại phải đợi vài ngày nữa?”

Tôi không đáp, chỉ khẽ mỉm .

Bởi vì, chỉ khi ấy xem, mới có ý nghĩa.

Vì đến lúc đó, tôi đã rời đi, giữa Tang Trúc với Đan Phong… sẽ không còn vướng bận nữa.

Họ có thể hạnh phúc trọn đời.

7.

Sau khi đưa bức tranh cho họ, tôi liền lấy cớ có việc, quay người rời đi.

Tang Trúc cũng không nghĩ nhiều, ôm bức tranh sơn dầu, hớn hở trở về.

Đan Phong đi theo phía sau, ánh mắt lại thâm sâu theo bóng lưng tôi.

Là ảo giác của sao? Anh cứ cảm thấy… Tôi dường như đã thay đổi rất nhiều.

“A Ca, đang ?”

Tang Trúc nghi hoặc hỏi, còn quay đầu theo ánh mắt của .

Nhưng thế nào, phía đó cũng chẳng có gì cả?

Chỉ có tôi đang bước đi phía trước.

Đan Phong thu lại ánh mắt, thản nhiên đáp: “Không có gì.”

Vì sắp rời đi, tôi đặc biệt chuẩn bị một dải khăn hada màu đỏ, tự tay đan một cặp nút đồng tâm, đặt vào trong hộp quà.

Không biết bao giờ họ sẽ kết hôn, nên tôi cứ chuẩn bị trước, tranh thủ trước khi rời đi gửi tặng luôn.

Vài ngày trước khi rời đi, vừa khéo gặp lúc trường học tu sửa, Đan Phong cũng đến giúp.

Tôi bóng lưng bận rộn, do dự thật lâu, cuối cùng ôm lấy hộp quà, bước đến phía sau .

Tôi muốn nhân cơ hội này tặng món quà ấy, tiện thể chúc phúc họ.

“Gia Xử…”

Những lời đã luyện tập cả trăm lần trong lòng vừa định cất thành tiếng thì đột nhiên điện thoại của Đan Phong vang lên.

Anh đặt đồ xuống, nhận cuộc gọi.

“A Ca, vừa nãy em cưỡi ngựa bị ngã, giờ không đi nổi nữa, có thể đến tìm em không? Em không muốn bị A Ma mắng đâu…”

Vừa kết nối, đầu dây bên kia liền vang lên giọng Tang Trúc nghẹn ngào.

Nghe lời Tang Trúc , trong đôi mắt luôn điềm tĩnh của Đan Phong bỗng dâng lên từng đợt gợn sóng.

Anh dịu giọng an ủi vài câu, vừa xoay người định đi thì bỗng thấy tôi đang đứng trước mặt.

“Cô Trình có việc gì sao?”

Anh hộp quà trong tay tôi, không chắc đó có phải tặng mình hay không.

Tôi vài lần, đọc ra sự sốt ruột trong ánh mắt , muốn nhanh chóng đến bên Tang Trúc.

Lời vừa đến môi đành nuốt ngược trở lại.

“Không có gì.”

Tôi lắc đầu, đặt lại hộp quà.

“Em cùng đi tìm Tang Trúc nhé. Trong văn phòng em có thuốc trị trầy xước, có thể mang qua cho ấy luôn.”

Tôi vội vàng lấy thuốc, rồi đi cùng Đan Phong.

Tang Trúc đang nằm trên thảm cỏ, không ngồi dậy nổi, đã bắt đầu thảnh thơi tận hưởng cảnh sắc.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...