Trong công viên, trên thảm cỏ dựng đầy lều vải sặc sỡ, trải thảm, đặt đủ loại rượu, nước và thức ăn.
Mọi người mặc trang phục dân tộc rực rỡ, cùng nhau ca hát nhảy múa tưng bừng.
Tang Trúc kéo tôi xông vào đám đông, cùng mọi người tay trong tay nhảy múa.
Chơi một lúc, tôi đuối sức nên ngồi nghỉ trên tấm thảm.
Còn Tang Trúc thì dường như không bao giờ mệt, vẫn tiếp tục chơi , thậm chí kéo cả Đan Phong vào hòa mình cùng mọi người.
Hai người họ cùng nhảy múa theo điệu nhạc, dường như ánh nắng cũng đặc biệt ưu ái chiếu ánh sáng vàng rực đổ lên mặt họ, khiến cả hai trông như tinh linh giữa núi rừng.
Thật sự xứng đôi.
Tôi theo bản năng cầm lấy bát rượu thanh mạch bên cạnh, cúi đầu lặng lẽ uống.
Bỗng lúc ấy có chuyện bất ngờ xảy ra, Tang Trúc lỡ nhịp trong lúc nhảy, suýt chút nữa thì ngã.
Đan Phong biến sắc, vội đỡ lấy ấy.
Hai người ngã xuống thảm cỏ, Tang Trúc lại bật vui vẻ, hoàn toàn không thấy xấu hổ.
Còn Đan Phong thì quay sang tôi.
Đối diện với ánh mắt lạnh lẽo như ánh trăng của , tôi theo phản xạ cụp mắt xuống, lúng túng uống mấy bát rượu liền, cúi đầu đếm từng cọng cỏ.
Không biết đã uống bao nhiêu, tôi chỉ thấy đầu óc ngày càng choáng váng, mọi thứ như xoay mòng mòng.
Tôi uống say rồi, không muốn phiền họ nữa.
Tôi cố gắng đứng dậy, lảo đảo mấy bước, định rời khỏi đó.
Chân tôi mềm nhũn như giẫm trên mây, tôi cố giữ tỉnh táo, từng bước bước đi.
Ai ngờ lại đ.â.m sầm vào một vòng tay mát lạnh quen thuộc.
Mùi hương ấy khiến tôi theo bản năng ngẩng đầu.
Giọng lạnh nhạt của Đan Phong vang lên bên tai: “Em định đi đâu? Để tôi đưa về.”
Tôi khựng lại một chút, nhớ lại biết bao lần từng ngồi sau lưng cưỡi ngựa, khi đó luôn giữ khoảng cách, còn tôi thì âm thầm đo lường từng chút một, mong rằng sẽ có ngày khoảng cách ấy biến mất, cho đến khi cả hai gần nhau như chưa từng có khoảng cách nào.
Nhưng giờ đây, tôi sẽ không còn mặt dày như thế nữa, cũng đã hiểu rõ lòng rồi.
Tôi đẩy ra, lắc đầu: “Không cần đâu, Tang Trúc sẽ hiểu lầm đấy.”
Đan Phong nhíu mày: “Hiểu lầm gì? Liên quan gì đến Tang Trúc?”
Tôi không đáp, mặt đỏ bừng, có thể vì men rượu khiến đầu óc mơ hồ.
Có vài lời thốt ra không kịp ngăn lại.
“Đan Phong.”
“Nơi sắp tới em muốn đi, không thể đưa em tới. Chúng ta… sẽ không gặp lại nữa.”
Tôi ngẩng đầu , đôi mắt đen nhánh ánh nước long lanh.
Nghe , tay Đan Phong siết chặt lấy tay tôi: “Em là sao?”
4 .
Còn chưa kịp để tôi trả lời, Tang Trúc đã đi tới: “Chị Vân Khê uống nhiều rồi phải không? Chúng ta về thôi.”
Tôi vội vàng rút tay lại, thoát khỏi vòng tay của Đan Phong, phẩy tay với họ: “Tôi tự về , hai người cứ về đi.”
Lời vừa dứt, tôi đã loạng choạng quay người rời đi.
Đan Phong theo bóng lưng tôi, ánh mắt sâu thẳm, như đang trầm ngâm điều gì.
Hôm sau, tôi tỉnh dậy, chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ.
“Cộc cộc”
Tang Trúc gõ cửa phòng, ló đầu vào: “Chị Vân Khê, chị thấy đỡ chút nào chưa? Hôm nay có biểu diễn kịch dân gian đó! Em còn mang cho chị mấy chai sữa chua nè!”
Nói rồi, ấy lắc lắc mấy chai sữa chua thủy tinh trong tay.
Tôi không hiểu vì sao Tang Trúc lại đối xử tốt với tôi như .
Nếu như Tang Trúc đã nghe chuyện tôi theo đuổi Đan Phong, đáng ra nên tránh xa mới phải chứ?
Tôi theo bản năng muốn từ chối, lúc ấy, Đan Phong xuất hiện sau lưng Tang Trúc: “Tang Trúc rất quý em, em đừng lúc nào cũng từ chối em ấy.”
Tôi gượng đầy đắng chát, cuối cùng vẫn để mặc Tang Trúc kéo đi chơi cùng.
Những người biểu diễn mặc áo rực rỡ sắc màu, đeo mặt nạ rất thích, không ít người dân địa phương và khách du lịch vây quanh xem.
Đám đông náo nhiệt không ngừng chen lấn lên phía trước, ai cũng muốn đến gần để rõ hơn.
Đi giữa đám người, chẳng biết ai buông tay trước, tôi bị dòng người đẩy tách khỏi Tang Trúc và Đan Phong.
Lúc này, Đan Phong lập tức nắm c.h.ặ.t t.a.y Tang Trúc, giữ khỏi bị xô ngã, còn ôm chặt ấy vào lòng, dùng thân hình cao lớn, rắn rỏi của mình che canh ấy tất cả va chạm xung quanh.
Với vóc dáng cao ráo và gương mặt tuấn tú nổi bật, dễ dàng thu hút mọi ánh giữa biển người.
Còn tôi thì bị dòng người nuốt chửng, càng lúc càng bị đẩy ra xa, cuối cùng bị ép bật ra khỏi đám đông và ngã sõng soài xuống đất.
Một vài người chen qua hoàn toàn bị cuốn vào buổi biểu diễn, không hề ý dưới chân còn có người vừa ngã.
Tôi bị giẫm lên mấy lần liền, cả mu bàn tay lẫn cánh tay đều bị giẫm đạp.
Cơn đau buốt thấu tim khiến tôi gần như ngất đi tại chỗ.
Thế , ngay lúc đó, một chiếc khuyên tai không mấy bắt mắt đập vào mắt tôi.
Là chiếc khuyên tai ngọc lam của Đan Phong.
Trước kia, rất trân quý nó. Có lần rơi giữa trời tuyết, tôi từng thấy lần đầu mất kiểm soát.
Lúc đó, đã một mình đi tìm suốt một ngày một đêm.
Nghĩ tới đây, tôi bất chấp cơn đau đang hành hạ, vươn tay ra, cố gắng nhặt lấy chiếc khuyên tai kia.
Chỉ còn cách một chút nữa thôi.
Từng người một tiếp tục giẫm lên tay tôi. Không biết tôi đã gắng gượng bao lâu, cuối cùng mới nhặt chiếc khuyên tai ấy lên.
Tôi đứng dậy, cố chen ra khỏi đám đông.
Rồi tôi thấy Đan Phong đang bế Tang Trúc ra ngoài, cẩn thận đặt ấy xuống đất, còn kiểm tra xem ấy có bị thương không.
Tôi ngập ngừng bước tới, đưa chiếc khuyên tai ngọc lam ra trước mặt .
“Anh rơi khuyên tai rồi, em tìm , trả lại .”
Tôi gồng mình chịu đựng cơn đau, không nhắc gì đến những vết thương mình vừa phải chịu đựng.
Chiếc khuyên tai ngọc lam chế tác thủ công kia thì giản dị, trong lòng lại vô cùng quý giá.
Đan Phong lúc này mới theo phản xạ đưa tay sờ lên tai, phát hiện khuyên tai đã mất, liền vội vàng đưa tay nhận lấy, trên gương mặt vốn lạnh lùng hiếm hoi hiện lên một tia vì vật mất mà tìm lại .
Trong mắt giờ chỉ còn chiếc khuyên tai ấy, thậm chí hoàn toàn không nhận ra tôi đã bị thương.
5.
Tang Trúc thấy chiếc khuyên tai, cũng thở phào nhẹ nhõm: “Không ngờ chị Vân Khê lại nhặt về. Đây là món quà trước kia em tặng A Ca, ấy vẫn luôn đeo, nãy rơi còn sốt ruột lắm.”
“Em còn khuyên ấy, rơi thì rơi thôi, chẳng có gì to tát, chỉ là một chiếc khuyên tai, sau này em có thể tặng cái mới. Nếu không phải em giả vờ đau chân, chắc ấy đã lao vào tìm từ sớm rồi. May mà bây giờ chị đã tìm lại .”
Nghe , Đan Phong lại đeo khuyên tai lên, ánh mắt sâu thẳm: “Là quà em tặng, thì rất quan trọng.”
Tôi khẽ cắn môi, gương mặt tái nhợt.
Trước kia, tôi chỉ biết rất coi trọng chiếc khuyên tai này. Lúc đó, tôi từng nghĩ thích kiểu dáng như , nên đã cất cổng nhờ người mua ngọc lam về, tự tay mài giũa, tỉ mẩn rồi tặng .
Anh nhận lấy, chỉ khách sáo cảm ơn.
Thế , tôi chưa bao giờ thấy tháo bỏ chiếc khuyên tai kia.
Khi ấy, tôi còn ngây ngô nghĩ rằng không nỡ đeo đồ tôi tặng.
Giờ nghĩ lại… Có lẽ chỉ vì không nỡ đổi món quà Tang Trúc tặng mà thôi.
Tôi đè nén cảm giác chua xót trong lòng, khẽ thở dài, cố gắng nặn ra một nụ : “Tang Trúc, chị mệt rồi, muốn về nghỉ ngơi trước. Hôm nay chơi rất vui, cảm ơn em đã mời. Hai người cứ tiếp tục đi nhé.”
Thấy tôi , Đan Phong và Tang Trúc cũng không giữ lại nữa.
Về đến ký túc xá giáo viên, tôi lấy rượu thuốc ra, xắn tay áo lên, trên hai cánh tay và mu bàn tay chi chít những vết bầm tím, thậm chí có chỗ còn trầy xước nghiêm trọng, mà giật mình.
Tôi cắn răng, đổ rượu thuốc ra tay, xoay vòng xoa bóp, dồn lực đẩy tan vết bầm.
Sau khi bôi thuốc xong, mấy ngày sau, tôi cứ lặng lẽ dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị rời đi.
Ngày tôi rời khỏi đây đã đến gần, phần lớn các lớp học cũng đã giao lại cho các thầy khác phụ trách.
Trên bàn học hầu như đã dọn sạch, chỉ còn lại vài bức tranh tôi chưa có ý định mang theo.
Đó là những bức tranh tôi vẽ suốt ba năm qua, có tranh phong cảnh bằng bút chì màu, có tranh chân dung bằng bút than.
Bạn thấy sao?