Vừa , vừa xắn tay áo lên, trên đó là hai sợi dây đeo tay gần như giống hệt nhau hiện ra trước mắt tôi.
Thế chỉ vẫn chưa đủ, Đan Phong dường như còn hơi căng thẳng, tiếp:
“Chiếc khuyên tai đá lam này là Tang Trúc tặng từ lúc còn bé. Đeo lâu thành thói quen. Còn chiếc em tặng, không nỡ đeo, vẫn luôn cất giữ kỹ.”
“Quà em tặng, sẽ không đưa cho ai khác.”
Giọng của Đan Phong như hòa tan cả bầu không khí, dịu dàng thấm vào tim người nghe.
Anh khẽ kéo cổ áo xuống, để lộ sợi dây chuyền xâu từ đủ kiểu khuyên tai đá lam, vật luôn đeo sát bên mình.
Tất cả những hiểu lầm, đến đây đều đã có lời giải.
Tôi hoàn toàn sững sờ tại chỗ.
Tôi khẽ chua xót, không ngờ có một ngày, sự dịu dàng của lại thực sự thuộc về mình.
Từng lời vẫn cứ vang vọng trong đầu tôi không dứt.
Nếu rằng bao nhiêu đau lòng, bao nhiêu tổn thương tôi phải chịu suốt thời gian qua… Tất cả chỉ là một sự hiểu lầm nực . Vậy liệu tôi có thể quay lại như trước không?
Tôi tự hỏi chính mình.
Và ngay khi câu hỏi ấy vừa nảy ra trong đầu, tôi đã do dự.
Phía sau, Dư Hạn Đình im lặng rất lâu, không một lời.
Tình cảnh hiện tại, đối với bất kỳ ai trong số chúng tôi, cũng đều không dễ chịu gì.
“Vân Khê… Em sẽ đi với ta sao?”
Dư Hạn Đình lên tiếng, giọng đè nén và nghèn nghẹn.
Đan Phong và ấy nhau, rồi nhanh chóng né tránh, ánh cả hai đều đổ dồn vào tôi.
Hai người đàn ông, đều đang chờ đợi câu trả lời từ tôi.
Một bầu không khí nặng nề, không thể diễn tả bằng lời, như lan tràn giữa ba chúng tôi.
Sau một lúc lâu, ánh mắt tôi lảng tránh, dần dần cúi xuống.
“Cho em thêm thời gian suy nghĩ. Em muốn về trước.”
Trong đầu tôi lúc này rối tung, không còn cách nào suy nghĩ tỉnh táo nữa.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày, tôi lại rơi vào một ‘mặt trận cảm’ căng thẳng như thế này.
Tôi vội vã cầm túi chạy thẳng ra ngoài, đến cả chuỗi vòng san hô trên tay chưa trả tiền cũng quên mất.
“Này! Cô ! Vòng tay đeo chưa thanh toán tiền đâu!”
Ông chủ cửa hàng đứng ở cửa, gọi với theo bóng lưng tôi.
Lúc này, Dư Hạn Đình và Đan Phong gần như cùng lúc đưa màn hình thanh toán trên điện thoại ra.
“Bao nhiêu tiền? Để tôi trả thay ấy.”
Cả hai cùng đồng thanh.
Ông chủ hai chiếc điện thoại trước mặt, hết bên trái lại bên phải, một lúc lâu cũng không biết nên chọn ai.
Ánh mắt hai người đều toát lên khí thế không thể từ chối.
Cuối cùng, sau một hồi lâu do dự, ông chủ quyết định… Thu mỗi người một nửa.
19.
Đan Phong không biết nhà tôi ở đâu, đành dùng cách ngu ngốc nhất, đi theo sau tôi.
Dù biết hành này không hay chút nào, không muốn lại bỏ lỡ tôi thêm một lần nữa.
Anh còn rất nhiều điều muốn giải thích, còn chưa kịp rõ lòng mình với tôi.
Thấy Đan Phong đi theo tôi rời khỏi đó, Dư Hạn Đình vô thức cau mày, rồi cũng bám theo sau.
Cùng lúc đó, ở công ty, Trần Thanh Hạc đang tức đến mức suýt phát điên.
Anh ta không biết đã gọi cho Dư Hạn Đình bao nhiêu cuộc, đều không có ai bắt máy.
Không nhịn nổi nữa, cuối cùng ta gọi thẳng cho mẹ tôi.
“Thưa bác , hôm nay công ty cháu có chút việc gấp, thật xin lỗi vì không thể đến buổi xem mặt với con bác. Sau này nếu có dịp, cháu xin bù lại.”
Mẹ tôi nhận cuộc gọi thì hoàn toàn ngơ ngác.
Trời đã nhá nhem tối, con bà vẫn chưa nhắn tin hay gọi điện về. Không lẽ xảy ra chuyện rồi?
Mẹ tôi hoảng hốt trong lòng, vừa định ra cửa tìm ba để đi tìm con thì tôi đẩy cửa bước vào.
“Mẹ, con về rồi. Buổi xem mặt hôm nay… Coi như cũng tạm ổn ạ.”
Tuy như thế, trông tôi như thể vừa đánh mất linh hồn.
Khuôn mặt nhỏ tái nhợt, ánh mắt đờ đẫn.
Không còn chút tâm trạng hay dáng vẻ vui vẻ như lúc bước ra khỏi nhà.
“Vân Khê, hôm nay cậu Trần Thanh Hạc có gọi với mẹ là vì công ty có việc nên không thể đến xem mặt. Con không cần phải dối để lừa mẹ đâu. Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Nghe mẹ mình , bước chân tôi chững lại.
“Cái gì? Hôm nay người xem mắt với con không phải là Dư Hạn Đình sao?”
Vừa dứt câu, điện thoại tôi sáng lên, một tin nhắn gửi đến từ ba phút trước.
Tôi mở khóa, thấy nội dung tin nhắn từ Dư Hạn Đình:
“Xin lỗi, hôm nay là đã lừa em. Vì muốn tạo cơ hội gặp lại em, nên đã cướp lấy buổi xem mặt của mình.”
Ngay khoảnh khắc đó, tôi cũng không còn đủ giận dữ để trách móc nữa.
Anh ấy đã rõ ràng. Hơn nữa, còn gửi lời giải thích trước cả khi tôi biết sự thật.
Tin nhắn còn kèm theo ảnh và thông tin chi tiết về Trần Thanh Hạc, đối tượng thật sự tôi nên gặp hôm nay.
Tôi đọc qua tài liệu, là một người đàn ông xuất sắc, điều kiện tốt không phải mẫu người tôi thích.
Mẹ tôi lo lắng hỏi dồn: “Dư Hạn Đình? Sao lại là cậu ấy? Con buồn bã thế này, có phải vì cậu ta không? Con với mẹ đi, nếu con bị ấm ức gì, mẹ nhất định sẽ bênh vực con, không để con chịu thiệt thòi đâu!”
Thấy mẹ sắp đến mức định lao ra khỏi nhà, tôi miễn cưỡng nặn ra một nụ .
“Mẹ, con không sao, con không bị uất ức gì hết.”
Nói rồi, tôi còn xoay một vòng trước mặt mẹ.
Chỉ đến khi thấy tôi không bị thương gì, mẹ tôi mới yên tâm phần nào.
Nhưng mà, bao năm nay, chỉ có một người mới khiến tôi lộ ra biểu cảm như thế này.
Người đó chính là Đan Phong.
Mẹ tôi dò xét: “Là cậu Đan Phong kia khiến con buồn sao?”
Tôi im lặng rất lâu, rồi nhẹ nhàng gật đầu, sau đó lại lắc đầu.
Tôi không thể đổ lỗi cho , vì tất cả chỉ là hiểu lầm do chính tôi tưởng tượng mà ra.
Nhưng… Có thể quay lại như trước kia sao?
Có vẻ như giữa chúng tôi, đã không còn có thể quay lại nữa rồi.
Ngay khoảnh khắc tôi rời khỏi Vân Thành, tôi đã quyết tâm buông bỏ hoàn toàn.
Bởi tôi không muốn một lần nào nữa phải chịu cảm giác không thấu lòng , không hiểu nổi suy nghĩ của .
Nhưng… Hình như vẫn có thể trách .
Vì chưa bao giờ, với tôi dù chỉ một câu rõ ràng: “Anh thích em.”
20.
Tình không thể cảm nhận thì chẳng thể gọi là “” .
Trong ba năm qua, tôi đã từng cố gắng, có lẽ là tôi quá ngu ngốc, hoặc quá chậm hiểu, nên không cảm nhận cảm của Đan Phong.
Tôi trầm ngâm rất lâu, cuối cùng ngẩng đầu lên như chẳng có chuyện gì xảy ra, cố gắng nở một nụ nhẹ nhàng.
“Mẹ, con không sao đâu. Chỉ là hôm nay con gặp lại Đan Phong, vì xuất hiện ở Bắc Kinh, nên tâm trạng con mới như thôi.”
Mẹ tôi nghe xong cũng chẳng thấy yên lòng hơn bao nhiêu.
Là người từng trải, bà lập tức hiểu Đan Phong đến Bắc Kinh là vì điều gì.
Trong mắt mẹ tôi hiện lên một tia không hài lòng, ngày xưa con bà theo đuổi người ta suốt bao lâu, bà vốn đã không tán thành. Bây giờ ta lại quay đầu trở lại, bà càng không vui.
“Vân Khê, con không quay lại với nó nữa! Với điều kiện nhà mình, con muốn chọn kiểu người nào mà chẳng ? Dù có cả đời không lấy chồng, mẹ với ba vẫn nuôi con !”
Mẹ tôi khuyên nhủ, giọng đầy tha thiết.
Tôi chỉ lặng lẽ gật đầu.
Giữa tôi và , đã từng bước hụt một cách đáng tiếc, có lẽ là định mệnh đã không cho chúng tôi một chữ “duyên”.
Phật dạy rằng mọi sự đều do ‘duyên’, có lẽ ngay từ đầu giữa tôi và đã không có duyên.
Vậy thì sao phải miễn cưỡng níu kéo?
“Vâng, con đã sớm quyết định buông bỏ ấy rồi, sẽ không quay đầu lại nữa đâu, mẹ yên tâm.”
Tôi mỉm kiên định.
…
Đan Phong đi theo tôi đến tận bên ngoài khu biệt thự, thì bị bảo vệ chặn lại, không cho vào.
Nhìn khu biệt thự cao cấp, khung cảnh xung quanh đẹp như tranh vẽ, trong lòng bất giác dâng lên một cảm giác tự ti.
Trước nay, vẫn giữ lối sống khổ hạnh của một người tu hành, không bận tâm đến những điều vật chất.
Dù gia cảnh không tệ, so với nơi này, hình như vẫn có khoảng cách.
Giống như… Anh và tôi không thuộc cùng một thế giới.
Bạn thấy sao?