“Hiệu trưởng, tôi muốn xin điều chuyển công tác, rời khỏi Vân Thành để trở về Bắc Kinh.”
Đầu dây bên kia lập tức vang lên giọng ngạc nhiên:
“Trở về Bắc Kinh? Thế còn Đan Phong thì sao? Không phải rất thích cậu ấy à? Sau hôm nay, hai người sẽ có cơ hội ở bên nhau mà.”
Có cơ hội… ở bên nhau ư?
Tôi im lặng, ánh mắt hướng về nơi xa xăm, chẳng một lời.
1.
Trong làn khói hương nghi ngút giữa bức tường đỏ mái ngói trắng cao ngút so với mực nước biển, tiếng tụng kinh ngân vang đầy trang nghiêm.
Trước tượng Phật uy nghi, Đan Phong mặc chiếc cà sa màu đỏ sậm quỳ trên đệm bồ đoàn, chắp tay niệm Phật. Bóng lưng thanh lãnh như thần khiến mọi ánh mắt đều không thể rời đi.
Trước mặt bao người, trao lại giới điệp* và pháp phục, thay quần áo tục gia, chính thức tuyên bố hoàn tục, khôi phục họ tên.
*Giới điệp là giấy chứng nhận thọ giới — tức là văn bản xác nhận rằng một người đã thọ giới (nhận giới luật) trong Phật giáo, thường là giới Tỳ-kheo, Sa-di, hay Bồ-tát giới.
Khi lễ hoàn tục kết thúc, Đan Phong mới chậm rãi bước đến trước mặt một xinh đẹp rực rỡ, tóc tết hai bím. Còn thì cao ráo, khí chất lạnh lùng khiến người khác vô thức sinh lòng kính ngưỡng, khi đối mặt với kia, giọng bỗng dịu dàng hơn hẳn.
“Tang Trúc, đây là cho em.”
Chiếc vòng tay ngũ sắc đích thân đan, đang đưa đến trước mặt Tang Trúc, nó như một mũi d.a.o vô hình, đ.â.m sâu vào mắt tôi.
Ở Vân Thành, vòng tay ngũ sắc là biểu tượng của cảm chân thành, thường là tín vật giữa thanh niên nam nữ.
Khóe môi tôi cong lên gượng gạo, trong lòng giờ đã đắng chát.
Tôi lặng lẽ thì thầm: “Đã là thần, sẽ không bước xuống thần đàn… Dù có bước xuống, cũng không phải vì tôi.”
“Hiệu trưởng, đây là quyết định mà tôi đã suy nghĩ rất lâu. Mong thầy chấp thuận đơn xin điều chuyển của tôi.”
Thấy giọng tôi kiên quyết, hiệu trưởng chỉ biết thở dài: “Vân Khê, em đã dạy học ở đây ba năm, mọi mặt đều rất xuất sắc, tôi thật sự không nỡ để em đi… Nhưng nếu em đã quyết tâm, tôi sẽ cố gắng thủ tục cho em trong nửa tháng tới.”
Cúp máy, tôi thở phào một hơi thật dài, cảm giác như tảng đá lớn trong lòng đã đặt xuống.
Tôi cố ép mình không nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, lặng lẽ xoay người rời đi.
Thì ra, tôi đã ở đây suốt ba năm trời.
Ngẩng đầu bầu trời xanh thăm thẳm, tôi bỗng thấy lòng nhẹ bẫng. Trời cao như có thể cuốn trôi hết thảy muộn phiền.
Tôi vẫn còn nhớ rõ, năm đầu tiên phân công đến đây dạy học, thời tiết cũng đẹp như thế.
Dưới rừng cờ ngũ sắc bay giữa không trung, Đan Phong trong bộ đồ màu trắng, cưỡi ngựa đi ngang qua, đẹp đến mức khiến người ta rung .
Đôi mắt sâu thẳm, lạnh lùng mà từ bi, giữa trán là nốt ruồi đỏ tựa như ánh sáng của thần linh.
Tia nắng dịu nhẹ chiếu lên gương mặt , như ánh hào quang từ Phật soi rọi xuống nhân gian.
Khoảnh khắc đó, tôi như nghe thấy tiếng tụng kinh văng vẳng bên tai.
Bộ đồ trắng tinh càng tôn lên sự thoát tục, khí chất nghiêm nghị khiến như tách biệt khỏi thế giới phàm trần.
Chỉ một ánh mắt lướt qua, tim tôi đã đập thình thịch, như sấm rền vang trong lồng ngực.
Ngay giây phút ấy, tôi đã biết, tôi đã bị đánh gục rồi.
Gương mặt ấy khiến tôi ngày đêm thương nhớ, không thể nào xua tan khỏi tâm trí.
Mãi đến sau này, trong một nghi lễ long trọng, tôi mới biết thân phận thật của .
Đan Phong từ nhỏ đã xuất gia, sống thanh tu, không vướng bụi hồng.
Trên cả thảo nguyên rộng lớn, biết bao thiếu nữ thầm thương trộm nhớ, không một ai dám mạo phạm.
Chỉ có tôi là gan dạ.
Sau khi xác định rõ cảm của mình, tôi chưa từng che giấu mà luôn thẳng tanh ấy theo đuổi .
Tôi chạy theo khắp nơi, để cả thế giới đều biết tôi thích .
Tôi dùng mọi cách có thể, thậm chí vì mà chẳng buồn quay về, cam tâm nguyện ở lại Vân Thành suốt ba năm trời.
Nhưng mỗi lần tôi tỏ , vẫn như một vị thần không vướng bụi trần, ánh mắt lạnh như băng, chỉ dịu dàng khoan dung mà chẳng hề lay .
Anh vẫn luôn xoay chuỗi tràng hạt trên tay, lạnh lùng : “Tôi sẽ không ai, cũng không thể .”
Thế , chỉ cần tôi đến tìm, vẫn không nề hà dạy tôi tiếng địa phương, dạy cách giao tiếp với học sinh, thậm chí trong đêm bị sói hoang tấn công, đã liều mạng che chở cho tôi.
Tôi từng hỏi hàng trăm lần: “Anh có thể hoàn tục không?”
Nhưng chỉ lặng im xoay tràng hạt, không một lời đáp lại.
Cho đến vài ngày trước, tin sắp hoàn tục truyền đến, tôi vui mừng đến phát cuồng, trong lòng tràn đầy hy vọng. Chẳng lẽ… đã lòng với tôi rồi?
Vì thế hôm đó, lòng tôi tràn đầy hân hoan, sau giờ lên lớp tôi vội chạy đến tìm .
Nhưng người tôi thấy, lại là một xinh xắn ngọt ngào đang vùi mặt vào lòng , giọng chất chứa niềm vui khôn xiết.
“Cảm ơn đã hoàn tục vì em, A Ca.”
“A Ca” — nghĩa là trai.
Ngày hôm đó, tôi mới biết thân phận của ấy qua lời người khác.
Cô ấy tên Tang Trúc, là em hàng xóm của Đan Phong, hai người lớn lên cùng nhau. Tang Trúc trước kia học đại học xa nhà, giờ mới tốt nghiệp trở về.
Lý do khiến Đan Phong hoàn tục, chỉ đơn giản là vì Tang Trúc đã trở lại, mẹ ấy muốn bắt đầu tính chuyện hôn sự cho con mình.
Tôi c.h.ế.t lặng.
Tôi không ngờ một người lạnh lùng, thoát tục như , lại cũng có thể vì một mà ghen tuông, mà dằn vặt.
Tôi tự lừa dối bản thân không biết bao nhiêu lần rằng, có thể chỉ xem Tang Trúc như em .
Cho đến hôm nay, khi tận mắt chứng kiến Đan Phong trao chiếc vòng tay ngũ sắc cho Tang Trúc.
Giây phút đó, tôi không thể tự lừa dối mình nữa.
Thần thương tất cả mọi người, nên đối xử tốt với tôi là lẽ đương nhiên.
Nhưng với tư cách là Đan Phong, chỉ một mình Tang Trúc.
Vậy nên, tôi đã buông tay.
Ba năm si mê, đến hôm nay, tôi cuối cùng đã buông bỏ cảm ấy.
Và cũng quyết định… rời xa , mãi mãi!
2.
“Chị Vân Khê!”
Tôi đang đi một mình về trường, bất ngờ nghe thấy một giọng trong trẻo gọi mình. Tôi vô thức quay đầu lại, liền bị Tang Trúc nhiệt khoác lấy tay.
“Chị Vân Khê, mấy hôm nữa em sẽ đến trường dạy học rồi, chị có kinh nghiệm gì không? Chỉ cho em với nhé?”
Cùng lúc đó, Đan Phong cũng từ phía xa đi tới. Anh thản nhiên liếc tôi, giọng vẫn lạnh nhạt như thường.
“Tang Trúc tính hoạt bát, sau khi vào trường, em hãy giúp đỡ em ấy nhiều hơn, nếu không sợ rằng em ấy sẽ chỉ lo chơi với lũ trẻ mà quên mất nhiệm vụ giảng dạy.”
Tang Trúc lập tức đỏ bừng mặt, tức tối phản bác: “Anh đừng bừa! Em đâu có như !”
Tôi khẽ run người.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy lộ ra biểu cảm như .
Vẫn là vẻ lạnh nhạt như tuyết đọng nơi đỉnh núi, kỹ lại, vẫn có thể nhận ra trong đáy mắt ẩn chứa một tia dịu dàng và cưng chiều.
Tôi vẫn nhớ, khi vừa đến đây, cũng thường hay quấn lấy , hỏi đủ thứ chuyện.
Thế luôn giữ dáng vẻ lãnh đạm như mặt hồ phẳng lặng, dường như bất kể tôi gì cũng không thể khiến d.a.o .
Chính vì mà tôi càng muốn kéo xuống khỏi bệ thờ thần thánh ấy.
Có lần, khi Đan Phong ngủ thiếp đi, tôi từng lặng lẽ dùng tay vẽ lại từng đường nét chân mày, sống mũi và môi trong không khí.
Trong đầu chợt nghĩ, nếu gương mặt này nở một nụ dịu dàng dành cho tôi thì sẽ như thế nào?
Ngay sau đó tôi lại bật , tự lắc đầu, với tính cách như , e rằng cả đời này cũng không thể thấy .
Thế mà hôm nay, tôi lại thật sự thấy.
Chỉ tiếc, người khiến thay đổi… Không phải là tôi.
Tôi cố gắng kiềm chế cảm , gượng : “Xin lỗi, hay là để giáo viên khác hướng dẫn cho em nhé. Chị thì…”
Sắp rời khỏi nơi này rồi.
Câu còn chưa kịp dứt đã bị cắt ngang bởi giọng của Trác Mã vọng tới: “Cô Trình, Tang Trúc, Gia Xử! Cùng đi dự tiệc bò cừu tối nay nhé!”
*Gia Xử là tên tục của Đan Phong.
Đan Phong gật đầu, Tang Trúc cũng vui vẻ đồng ý.
Sau đó, ánh mắt lại dừng trên người tôi, ánh dịu dàng như ánh trăng, mang theo sự từ bi thường thấy nơi cửa Phật.
“Em vừa nãy định gì?”
Bạn thấy sao?