Câu này khiến sắc mặt cha mẹ ta cũng khó coi.
Muội muội ta bấy giờ nhẹ nhàng lên tiếng, vẻ yếu ớt mà như d.a.o nhọn đ.â.m vào lòng mọi người:
"Tỷ tỷ của ta hoàng thượng đích thân sắc phong tướng quân, đồng triều quan với đại nhân Triệu gia.
Vậy sao lại có trưởng bối nào ở đây? Chẳng lẽ là Dung nhi nhớ nhầm?"
Lời dịu dàng mà sắc bén, khiến Triệu phu nhân đỏ mặt tía tai.
Còn ta, lập tức đứng thẳng lưng, vẻ đầy kiêu hãnh.
Triệu Thanh Viễn thấy mẹ mình bối rối, ánh mắt chán ghét lướt qua muội muội ta.
Ta bước lên chắn trước nàng, khiêu khích thẳng vào mắt hắn.
Kiếp trước, hắn từng là phu quân ta, ta quá rõ từng ánh mắt của hắn nghĩa là gì.
Rõ ràng, giờ đây hắn đã hận muội muội ta, chưa vào cửa mà nàng đã khó bề yên ổn.
*
Mẹ ta kịp thời bước lên hòa giải:
"Sau này đều là người một nhà, chuyện trưởng bối hay quan gì, mau mời vào phủ, gia đình có chuẩn bị chút rượu nhạt."
Sắc mặt Triệu phu nhân dịu đi, bà ta vẫy tay ra hiệu cho người nhà họ Triệu mang sính lễ vào phủ.
Nhưng lễ vật một khi đã vào phủ, muốn rõ ràng đúng sai cũng không còn cơ hội.
Ta vội cất tiếng ngăn lại:
"Khoan đã!"
Triệu Phu nhân nhíu mày:
"Thiếu phu nhân nhà họ Ngụy, lại có chuyện gì nữa đây?"
Ta lấy hết dũng khí, viện lý do:
"Ta chưa từng thấy sính lễ nào lớn thế này, liệu có thể vén tấm lụa đỏ lên, cho dân chúng nơi đây mở mang tầm mắt, đón chút hỷ khí không?"
Hơn nữa, cả lồng chim nhốt nhạn mà họ mang tới cũng che kín, ta luôn cảm thấy bên trong có vấn đề.
Ta thử rút ra từ tay áo một cây kim bạc mảnh, đ.â.m vào lồng chim.
Không có tiếng gì.
Quả nhiên, con nhạn bên trong đã chết.
Muội muội thấy hành của ta, khẽ nhíu mày.
Còn sắc mặt Triệu phu nhân và Triệu Thanh Viễn thì rõ ràng đã hoảng hốt.
Triệu Thanh Viễn mất bình tĩnh, lớn:
"Đã bao giờ có chuyện chưa vào phủ đã vén lụa đỏ? Sao ngươi không vén khăn che mặt trước khi vào cửa?"
Ta tỉnh bơ đáp, giọng đầy hiển nhiên:
"Ta đã vén rồi, ngươi không biết sao?"
Thành thật mà , đêm thành thân ta còn suýt lật tung cả Ngụy phủ.
Mặt Ngụy Chiêu càng lúc càng xám xịt.
Triệu Thanh Viễn gằn giọng:
"Ngươi còn dám tỏ ra tự hào? Diệp gia dạy con như thế sao?"
Muội muội ta lập tức lên tiếng, giọng nhẹ nhàng đầy sát thương:
"Triệu công tử như với tỷ tỷ ta, lại còn trách cứ cha mẹ ta, sau này Dung nhi biết sống sao đây?"
Chiêu chí mạng.
Không hổ là muội muội ta, kẻ từng khiến ta mỗi lần cãi nhau đều thua đến mức bị cha đánh.
Nhà họ Triệu vốn thích đấu khẩu, gặp muội muội ta – bậc thầy trong trò "nghệ thuật trà xanh" – thì cũng chỉ có nước thất bại thảm .
Triệu Phu nhân lạnh lùng :
"Đúng là mồm mép sắc sảo."
Bà ta nghiến răng không dám mở miệng nhắc đến chuyện từ hôn.
Dẫu có coi thường mẹ ta, bà ta vẫn phải kính nể cha ta, người đang hoàng đế sủng ái.
*
Bà ta đổi giọng:
"Nhưng quả thật không có chuyện vén lụa đỏ trước khi vào phủ. Phụ mẫu Diệp gia nghĩ sao?"
Cha mẹ ta không rõ ý đồ của ta, tưởng ta mất trí, vội vã xoa dịu:
"Con bé không hiểu chuyện, mời vào phủ trước đã."
Ta gấp đến mức như kiến bò chảo nóng.
Muội muội ta ra điều bất ổn, ánh mắt khẽ xoay chuyển, rồi bất ngờ giả vờ mắt tối sầm, ngã khuỵu xuống đất.
Nàng ngã không nơi tựa, tay quờ quạng khắp nơi.
Ta vừa lo lắng vừa nghi ngờ. Nhưng khi nhận ra nàng cố tránh để ta đỡ, ta biết ngay nàng đang có mưu kế.
Tấm lụa đỏ trên chiếc lồng chim chứa nhạn vừa hay bị nàng vô kéo rơi.
Sắc mặt mọi người xung quanh lập tức thay đổi, dân chúng bắt đầu xì xào.
"Con nhạn này... sao lại c.h.ế.t rồi?"
08
Cha ta lúc này mặt đen như đáy nồi.
Ta lập tức mở miệng:
"Nhà họ Triệu đến cả nhạn cũng không quan tâm, lễ vật còn lại nhất định phải kiểm tra trước khi đưa vào phủ."
Mẹ ta cũng nhận thấy sự bất thường, cuối cùng đứng ra ủng hộ ta:
"Đúng ."
Triệu Phu nhân thấy hình không ổn, lập tức thay đổi thái độ:
"Lũ hạ nhân này thật việc không ra gì, ta sẽ trở về xử lý chúng! Lễ vật để ta kiểm tra kỹ rồi gửi lại sau."
Lần này, bà ta không dám qua loa nữa.
Triệu Phu nhân nhiệt nắm tay mẹ ta, giả lả:
"Lỗi tại ta không để ý kỹ, mong tướng quân và phu nhân đừng để bụng!"
Bà ta hiểu rằng nếu hỏng mối liên hôn này, thánh thượng chắc chắn sẽ trách .
*
Bạn thấy sao?