11
“Ôn Noãn, chắc mày còn chưa biết đâu nhỉ! Lần này tao thể hiện vượt trội trong buổi kiểm tra vũ công chính, cộng thêm bố tao đã lo xong mối quan hệ với ban giám khảo rồi. Vị trí đó chắc chắn là của tao! Không bao lâu nữa, tao sẽ sang Anh để trao đổi học tập tại Đoàn Ballet Hoàng gia. Còn mày… e là cả đời này chỉ có thể gắn bó với cái xe lăn thôi.”
“Nhưng mà như … vẫn chưa đủ…”
“Mày muốn gì?”
Hàn Hân cúi người, ghé sát tai tôi thì thầm:
“Thật ra thì… bố mày chỉ bảo tao tìm vài tên côn đồ dọa cho mày sợ, để mày không dám tham gia vòng kiểm tra. Là tao, tao đã mua chuộc tên cầm đầu, ra lệnh cho hắn bằng mọi giá phải khiến mày vĩnh viễn không thể đứng trên sân khấu ballet nữa.”
Tôi tức đến run cả người, ánh mắt tràn đầy sát ý.
“Ôn Noãn, muốn đấu với tao, mày còn non lắm. Tao sẽ khiến bố mày hoàn toàn chán ghét và thất vọng về mày.”
“Cút. Cút khỏi phòng bệnh của tao.”
“Tao sẽ cút, trước đó… còn một việc tao chưa xong.”
Giữa lúc tôi còn ngỡ ngàng, Hàn Hân bất ngờ cầm lấy con dao gọt hoa quả trên bàn, rạch một nhát vào đùi mình rồi ngã quỵ xuống đất.
Ngay sau đó là một tiếng thét chói tai vang lên khắp phòng bệnh.
Bố tôi xô cửa lao vào, đầu tôi đập mạnh vào khung cửa, máu chảy ròng ròng.
Nhưng ông ta hoàn toàn không tôi lấy một cái, mà chỉ hốt hoảng chạy về phía Hàn Hân:
“Hân Hân! Con sao ?”
Dì Lệ cũng lập tức gọi cả nhóm bác sĩ đang chăm sóc tôi đến kiểm tra toàn thân cho Hàn Hân.
Toàn bộ sự ý của hai người đều dồn hết vào ta, hoàn toàn phớt lờ vết tát trên mặt và máu chảy không ngừng của tôi.
Hàn Hân ôm lấy vết thương trên đùi, vừa khóc vừa nức nở như hoa lê dưới mưa:
“Là lỗi của con… Con không nên nhắc tới cuộc kiểm tra vũ công chính trước mặt Noãn Noãn… Noãn Noãn, tớ xin lỗi! Tớ xin lỗi cậu! Cậu muốn trừng gì tớ cũng chịu… Nhưng cậu đừng vì không múa ballet nữa mà muốn hủy luôn đôi chân của tớ!”
Mặt bố tôi đen sầm lại, rồi không không rằng, giáng cho tôi một cái tát như trời giáng.
“Noãn Noãn! Con sao lại vô lý như ! Hân Hân đến thăm con, con không biết ơn thì thôi, lại còn muốn con bé. Chẳng lẽ con bị tàn phế rồi thì người khác cũng phải giống con con mới hả dạ à? Nếu Hân Hân có chuyện gì, bố sẽ không tha thứ cho con đâu!”
Nói xong, ông ta bế lấy Hàn Hân – vẫn đang giả vờ yếu ớt – rồi lao ra ngoài, chẳng thèm lại tôi lấy một lần.
12
“Chú Lý, cháu nhờ chuyển lời tới ông ngoại. Chuyện mua lại toàn bộ cổ phần công ty của bố cháu, xong chưa?”
“Tiểu thư, mọi việc đã tiến hành đúng như lời dặn của . Hơn nữa, toàn bộ cổ đông trong công ty Ôn tổng đã rút hết vốn đầu tư khỏi các dự án, giờ công ty chỉ còn lại cái xác rỗng.”
“Tốt. Vậy sắp xếp xe đến đón cháu. Nhân tiện, gửi đoạn ghi âm cháu vừa đưa cho đến tất cả các tòa soạn và báo đài. Những kẻ từng ức hiếp cháu, cháu nhất định sẽ bắt họ phải trả giá đắt.”
Thì ra, mẹ tôi là con duy nhất của một tập đoàn tài chính hàng đầu trong nước.
Chỉ vì nhất thời si mê bố tôi mà từ bỏ tất cả, cùng ông bỏ trốn.
Bà ngoại tôi vì chuyện đó mà buồn đến chết.
Ông ngoại tôi phẫn nộ tuyệt giao với mẹ, tuyên bố coi như chưa từng có người con đó.
Nhưng tuổi già khiến ông dần yếu đi, rồi bắt đầu hối hận.
Khi biết con mình đã qua đời, ông đau đớn tột cùng, lập tức cầu quản gia nhất định phải tìm bằng đứa cháu ngoại duy nhất – là tôi.
Ông từng kể rằng ngày đó bố tôi chỉ có một công ty nhỏ, chính ông đã âm thầm đầu tư và lo các mối quan hệ để công ty phát triển thành doanh nghiệp đứng đầu thành phố A.
Nào ngờ, bố tôi lại cấu kết với người giúp việc, chết mẹ tôi, để rồi ông mất luôn đứa con duy nhất.
“Noãn Noãn, bảo bối của ông… Ông sẽ chữa lành đôi chân và vết sẹo trên mặt cho cháu. Còn bố cháu và con tiện nhân kia, ông nhất định sẽ khiến họ phải trả giá.”
“Cảm ơn ông ngoại.”
Tôi ôm ông thật chặt – coi như là bù đắp phần nào nỗi đau mất con của ông.
Bởi vì, ngoại trừ bố tôi, ông chính là người thân duy nhất còn lại trên đời này của tôi.
13
Không bao lâu sau, tôi nhận tin công ty của bố tuyên bố sản.
Đoạn ghi âm mà tôi bí mật thu trong phòng bệnh cũng nhanh chóng leo thẳng lên top tìm kiếm khắp các nền tảng mạng xã hội.
Mọi người đều thấy rõ bộ mặt thật của đứa con nuôi mà ông trùm tài phiệt thành phố A từng cưng chiều.
Phía dưới là những bình luận nối tiếp nhau:
“Trời ơi! Không ngờ khuôn mặt hiền lành như thế lại giấu một tâm địa độc ác đến .”
“Gớm thật sự! Hóa ra ta cũng là quan hệ mà có vị trí vũ công chính, còn dám vu khống người khác?”
Ngay sau đó, trang chính thức của sân khấu ballet thông báo: hủy bỏ tư cách vũ công chính của Hàn Hân.
Tôi mỉm mãn nguyện, trong đầu như hiện lên gương mặt méo mó vì tức giận của ta.
Hàn Hân trước mặt bố tôi lúc nào cũng đóng vai ngoan ngoãn, dịu dàng như cừu non.
Có lẽ ông ta cũng chưa từng nghĩ con bé mà mình thương nhất lại là rắn độc đội lốt người.
Đến ngày ông ngoại công bố thân phận tôi, trao toàn quyền tiếp quản công ty của bố tôi, dì Lệ dẫn theo Hàn Hân đến càn quấy tại buổi lễ cắt băng khánh thành.
Hàn Hân vì bị tước mất danh hiệu vũ công chính nên đã hóa điên.
Cô ta cầm dao lao đến bên tôi, miệng liên tục lẩm bẩm như lên cơn:
“Ôn Noãn! Tao phải mày, tao phải mày! Tại sao mày lại may mắn như thế? Từ nhỏ đã có gia đình hoàn hảo, bây giờ còn là người thừa kế duy nhất của cả tập đoàn. Hôm đó tao nên bảo bọn kia xử luôn mày cho rồi! Là mày cướp hết mọi thứ lẽ ra phải là của tao! Tao phải mày!”
May mà ông ngoại lo sợ ngày khai trương đông người, đã sắp xếp tám vệ sĩ theo sát tôi.
Hàn Hân còn chưa kịp đến gần, đã bị đè xuống đất ngay lập tức.
Giữa đám đông, có người lớn tiếng mắng thẳng mặt ta:
“Cái đồ đàn bà thối tha! Mẹ mày là tiểu tam, mày là con hoang còn không phải ruột thịt, mày lấy tư cách gì mà đòi tranh giành với tiểu thư thật sự?”
“Tiểu tam hoại gia đình người khác, con tiểu tam thì sao tốt . Đã còn cầm dao muốn người? Phải tống nó vào tù cho biết mùi!”
Tôi ra lệnh cho vệ sĩ đưa cả Hàn Hân lẫn dì Lệ đến đồn cảnh sát.
Từ giờ, bọn họ sẽ phải trả giá cho từng việc của mình.
14
“Noãn Noãn…”
Mấy tháng sau, khi gặp lại bố trước cổng công ty, tóc ông đã bạc trắng hai bên thái dương, cả người trông hốc hác và tiều tụy đến đáng thương.
“Noãn Noãn, bố xin lỗi… là bố sai rồi… Bố không ngờ Hân Hân lại độc ác như thế, cố bày mưu con… Bố thật sự không ngờ mọi chuyện lại đi xa đến mức này…”
Tôi thẳng vào mắt ông, trong lòng lại không gợn chút cảm .
Tôi lạnh lùng hỏi:
“Bố đang muốn là, bố hoàn toàn không biết gì về những chuyện dì Lệ và Hân Hân ? Vậy mẹ chết chẳng phải vì bố ngoại sao? Chẳng phải chính bố đã ngầm cho phép họ tung tin vu khống con đi cửa sau khắp các mặt báo sao? Vì sự dung túng của bố mà cả đời con bị hủy hoại, con không thể nào múa ballet nữa. Bố đã nát giấc mơ của con, của cả mẹ, mà vẫn còn là ‘không tổn thương con’ ư?”
Bị tôi phản bác, bố chết lặng, đứng ngẩn ra hồi lâu không nên lời, mấy lần định cất tiếng rồi lại thôi.
“Từ khoảnh khắc bố im lặng để họ tổn thương con, con đã không còn bố nữa.”
Tôi quay mặt đi, không muốn ông thêm lần nào.
Bố tôi quỳ xuống, nước mắt giàn giụa, nắm lấy tay tôi:
“Noãn Noãn… bố chỉ có mình con là con ruột… Con đang với bố đúng không? Sao con nỡ rời xa bố? Bố giờ không còn gì cả… chỉ còn con… Dì Lệ thấy bố sản thì cũng dắt Hân Hân bỏ đi rồi… Con không thể bỏ bố lại một mình…”
“Đừng nhắc đến dì Lệ trước mặt con nữa. Mọi thứ bố nhận hôm nay đều là quả báo. Bố có biết không? Người vợ tào khang mà bố vứt bỏ, người phụ nữ vì bố mà từ bỏ tất cả – mẹ con – hoá ra lại là tiểu thư duy nhất của một tập đoàn tài chính. Vì bố, mẹ đã hy sinh cả cuộc đời, cuối cùng bà nhận lại gì? Không có gì cả. Chỉ có sự phản bội, ngoại và lừa dối từ người chồng mà bà từng đến mù quáng. Giờ đây, trên mộ mẹ cỏ dại đã mọc cao đến hai thước. Trước kia, con ngu ngốc nghĩ mẹ vì buồn mất con mà qua đời. Không ngờ chính sự phản bội của bố và dì Lệ mới khiến mẹ tuyệt vọng đến mức ấy. Con sẽ không bao giờ tha thứ cho bố.”
Nói xong, tôi rảo bước bỏ đi, mặc kệ ông đứng ngơ ngác giữa gió, rối bời đến thảm .
15
Sau này ông ngoại kể lại, không rõ vì ân hận hay mặc cảm tội lỗi, bố tôi đã tự sát trước mộ mẹ.
Hàn Hân bị kết án vì tội cố ý thương tích.
Dì Lệ phải chạy vạy khắp nơi, mướn để tìm người lo lót xin giảm án cho con .
Nhưng tôi chẳng còn bận tâm gì tới bọn họ nữa.
Sau khi hoàn tất mọi việc tại công ty trong nước, tôi theo ông ngoại về sống tại trang viên ở nước ngoài.
Bố tôi, dì Lệ và Hàn Hân cuối cùng cũng phải trả giá cho những gì họ đã ra.
Gương mặt tôi chữa lành, những vết thương trên cơ thể cũng đã gần như hồi phục.
Điều khiến tôi mừng nhất là đôi chân tôi cũng đã gần như lành lại.
Tuy không thể thực hiện những tác ballet phức tạp như trước, vài tác đơn giản thì vẫn .
Giờ đây, tôi sở hữu tài sản lên đến hàng trăm tỷ cùng một vườn nho rộng lớn.
Mọi chuyện trong quá khứ, tôi đã hoàn toàn buông bỏ.
Bởi vì, tất cả những kẻ xấu đều đã nhận lại những gì xứng đáng với mình.
Cuộc đời phía trước, tôi sẽ sống để bản thân, không còn mong đợi từ bất kỳ ai.
Tôi sẽ nữ hoàng của chính mình.
Bạn thấy sao?