Tôi sặc nước ho khù khụ tỉnh lại, cả người ướt sũng.
Chiếc sơ mi trắng ngấm nước dính chặt vào người, lộ rõ cái áo lót học sinh màu hồng cũ kỹ bên trong.
Chúng tôi nhau một cái rồi đồng loạt đỏ mặt quay đầu đi.
Hôm đó tôi mặc quần áo của Tống Thời Diệp về nhà, ta không chỉ cho tôi mượn áo khoác mà còn cởi luôn áo dài tay bên trong cho tôi thay.
Sau này nghe ta cởi trần về nhà, người toàn bùn đất, bố ta tưởng đi đánh nhau nên lôi ra quất cho một trận bằng móc quần áo.
Từ hôm đó, hai đứa chẳng ai rõ ra, không khí mập mờ cứ lớn dần theo thời gian, đến cấp ba thì tự nhiên ở bên nhau.
Chúng tôi hẹn sẽ cùng nhau vào đại học, sau này tốt nghiệp sẽ cưới nhau, cả đời không rời.
Đã từng, ta đúng là bảo vệ tôi rất tốt.
Lúc tôi bị chó to đuổi phải trèo lên cây, ta không do dự vớ khúc gỗ đứng chắn trước mặt tôi.
Ba mẹ tôi mất trong tai nạn từ khi tôi còn nhỏ, bà ngoại một mình nuôi tôi lớn, tôi luôn gầy hơn bè đồng trang lứa.
Tống Thời Diệp mỗi ngày đều mang mấy món mới lạ từ nhà đến cho tôi bồi bổ, lâu dần còn giúp tôi mập lên chút, có cả má phính.
Sau này gia đình ta gặp khó khăn, bất sản sa sút, bố ta lâm vào khủng hoảng kinh tế, phải bán bớt tài sản để trả nợ.
Tống Thời Diệp tự nguyện từ bỏ quyền thừa kế còn lại, chọn thi đại học cùng tôi, tự lập dựng.
Nhưng thực tế thật sự là sao?
Có khi viên kẹo ngọt bọc ngoài chỉ che giấu một quả thối rữa bên trong.
Hôm ta cứu tôi, lúc tôi giặt đồ tôi đã thấy ta ở bờ bên kia sông.
Ban đầu ta định lặng lẽ đi luôn, chắc biết nước không sâu nên mới quay lại cứu tôi.
Ở cái tuổi vừa chớm biết , qua lớp kính màu của hormone, tôi không kìm mà như công chúa trong truyện cổ tích, phải lòng cứu tinh.
Còn con chó vàng hay đuổi tôi, sau này tôi không ít lần thấy nó nhảy lên xe của trai Tống Thời Diệp.
Cái gọi là từ bỏ tài nguyên gia đình, thật ra có cũng chẳng đến lượt ta.
Bố ta từ đầu đã chọn trai người thừa kế ưu tiên.
Còn tôi, vì cái gọi là cùng nhau tự lập, đã bỏ khối xã hội, theo ta học tự nhiên.
Vừa khổ sở học mấy môn mình dốt, vừa phải kèm ta học để cuối cùng ta thi vọt điểm thành ngựa ô.
Những gì ta cho tôi – che chở, nhường nhịn hay gọi là – đều dựa trên điều kiện không ảnh hưởng đến bản thân ta.
Ngay từ đầu, người ta nhất luôn chỉ là chính mình.
Bạn thấy sao?