Tống Thời Diệp nhíu mày, thở dài, bước tới vòng tay kéo tôi vào ngực:
“Ngôn Hinh, sao ? Em đang giận hả?”
“Em đọc tin nhắn của rồi đúng không? Vậy em càng phải rõ hơn là với ấy thật sự không có gì.”
“Con bé mới năm nhất, xa nhà không quen, lại là đồng hương nên chỉ quan tâm chút thôi. Hôm nay nó đau dạ dày nên gọi cháo cho nó, thôi. Ngôn Hinh, đừng vô lý không?”
“Nếu em không thích thì sẽ rõ với nó, chưa?”
Tôi bật khẩy, ngẩng đầu vào đôi mắt đào hoa vừa đẹp vừa xa lạ của Tống Thời Diệp, rồi dùng sức đẩy mạnh ta ra.
“Tống Thời Diệp, tôi rồi. Chia tay đi.”
“Được thôi. Nhớ đừng có khóc lóc cầu xin tôi quay lại đấy.”
Anh ta đứng phắt dậy, vạt áo khoác quét ngang đổ chiếc đèn ngủ hình sao trên đầu giường.
Lớp kính ngoài rơi xuống vỡ tan tành.
“Tôi mệt, muốn ngủ. Tiền phòng nửa năm nay tôi trả hết rồi, đi đi, để lại chìa khóa. Cảm ơn.”
“Được, để xem lần này em giận mấy hôm.”
Cánh cửa đóng sầm lại.
Tống Thời Diệp đi rất dứt khoát.
Anh ta nghĩ vài ngày nữa tôi sẽ lại tội nghiệp níu kéo xin quay về.
Nhưng lần này… ta sẽ không bao giờ chờ nữa.
3
Tôi ngâm chân nước nóng, thay drap giường mới, vùi người trong chăn mềm.
Điện thoại “ting” lên một thông báo:
【Công chúa dấu, hôm nay là ngày đầu kỳ kinh nguyệt của trong tháng này! Hãy nhớ không ăn đồ lạnh cay nóng, không uống rượu, không thức khuya và uống nhiều nước ấm nhé!】
Tôi bật tự giễu, rồi ấn cho app 5 sao.
Bạn xem đi, người trai ở bên hơn năm năm còn chẳng bằng một cái app ảo.
Năm nhất vừa nhập học, tôi chỉ ở ký túc hơn một tháng. Tống Thời Diệp nũng không gặp tôi mỗi ngày rất khó chịu, thế là tôi dọn ra ngoài nhà ở cùng ta.
Hồi cấp ba, tôi vốn nằm trong top 10 khối xã hội của trường.
Để có thể thi cùng một trường đại học công nghệ với Tống Thời Diệp, tôi bỏ khối xã hội sang học tự nhiên, thức đêm chiến đấu với mớ công thức hoá, vật lý, điện học, tự biến mình thành kiểu học sinh toàn năng.
Rõ ràng điểm thi có thể đỗ vào Đại học Bắc Kinh, tôi lại dứt khoát từ bỏ, theo Tống Thời Diệp đến nơi này.
Tống Thời Diệp một lòng dồn vào dự án nghiên cứu của câu lạc bộ, hứa chắc như đinh đóng cột sẽ giành một bằng sáng chế thật xịn trong thời gian đại học.
Để đóng tiền nhà đều đặn, tôi dựa vào chút năng khiếu ngôn ngữ, tranh thủ thời gian rảnh đi dạy kèm một kèm một ở ngoài.
Có những hôm dạy về rất muộn, Tống Thời Diệp cũng sẽ giúp tôi xoa vai bóp lưng, chuẩn bị chậu nước ấm ngâm chân.
Anh ta còn ôm tôi thật chặt, cằm tựa lên vai tôi, lặp đi lặp lại lời hứa về tương lai đẹp đẽ.
“Xinh Xinh, đợi lấy bằng sáng chế thì sẽ đính hôn với em, mua nhà thật to đứng tên em, sẽ lo trả nợ.”
Tôi đã chờ, cứ chờ mãi, cuối cùng vẫn không đợi .
Yêu nhau hơn năm năm cũng không phải chưa từng chia tay. Tôi là đứa trong vòng bè của ta ai cũng công nhận là “con nhỏ hay giận hờn vô cớ”.
Cái danh này cũng như câu chuyện “cậu bé chăn cừu và con sói” .
Trong khoa ai cũng biết chúng tôi nhau từ cấp ba, thi cùng một trường đại học, giống hệt cặp đôi mẫu mực.
Lần đầu cãi nhau đòi chia tay, đám con trai của ta còn sốt sắng, thay phiên nhau xin lỗi tôi, khuyên tôi đừng bốc đồng. Cuối cùng trận chiến kết thúc bằng việc Tống Thời Diệp quỳ gối trên bàn phím hai tiếng đồng hồ.
Đến lần thứ hai thì chẳng còn mấy ai tin nữa. Chỉ lác đác vài người khách sáo hỏi han tôi mấy câu, chờ chúng tôi vài hôm tự hòa.
Đến lần thứ ba, mấy đàn em chỉ hời hợt bảo: “Anh Diệp, chị lại giận nữa hả?”
Đàn thì góp ý: “Con mà, dỗ là hết.”
Rồi ta cũng dỗ tôi thật.
Anh ta tặng tôi hoa, quên tôi bị dị ứng phấn hoa.
Anh ta dẫn tôi đi ăn lẩu Haidilao, tự tay pha nước chấm, quên tôi ghét ăn rau mùi.
Anh ta đặt áo đôi in chữ cho hai đứa, lại in sai chữ cái tên tôi từ qyx thành qys.
Không ít lần tôi tự hỏi:
“Triệu Ngôn Hinh, mày dốc cả thanh xuân ra để nuôi lớn một người bị mất trí nhớ như , có đáng không?”
Giờ đây, dù đáp án là gì thì cũng không còn quan trọng nữa.
Tôi gọi cho giáo vụ, với thầy là tôi đã chuẩn bị xong để sang học trao đổi ở Imperial College rồi.
Bạn thấy sao?