Tương Lai Tươi Đẹp [...] – Chương 3

Chương 3

Từ lúc đó, Thẩm Như Vi bắt đầu trở mặt với tôi.

Nghĩ lại cũng đúng, người mình ghét nhất lại thành chị dâu của mình.

Nếu là tôi, tôi cũng tức.

Tống Vãn Ninh vỗ vai tôi.

“Thương Thương, tuy giữa cậu và Thẩm Trạch Xuyên không có cảm, tớ không thể để cậu thay tớ gánh tiếng xấu .”

“Trai bao là do tớ gọi, cậu đừng sợ, để tớ ra giải thích.”

Nói xong ấy lao ra khỏi phòng.

Chạy còn nhanh hơn thỏ.

Tôi đuổi theo cũng không kịp.

Trong phòng, Thẩm Trạch Xuyên đang điềm nhiên ngồi giữa hai trai bao.

Hỏi han thu nhập của hai người.

Rồi giúp họ phân tích tỷ lệ hoàn vốn trong nghề này, kết luận là cùng lắm thêm hai năm nữa thôi, sẽ bị lứa mới thay thế.

Lúc đó tiền chưa kịp tích lũy.

Cơ thể cũng chẳng còn nguyên vẹn.

Muốn lấy vợ, xây dựng gia đình thì chỉ còn nước chọn góa phụ hoặc mấy chị bị chồng cắm sừng bỏ.

Nếu không thì chỉ tổ đi hoại đời con nhà người ta, đạo đức suy đồi.

Hai đẹp trai bị đến mức cúi đầu không dám ngẩng lên.

Chỉ dám liếc trộm Thẩm Trạch Xuyên qua khóe mắt.

Vest may đo, giày đế đỏ, đồng hồ đắt tiền đeo nơi cổ tay.

Người đàn ông này, từng sợi tóc cũng tỏa ra khí chất nhà giàu.

Hai trai bao nhận cú sốc nghề nghiệp lớn nhất trong đời.

Thẩm Trạch Xuyên vẫn thấy chưa đủ, chỉ vào tôi đang đứng ở cửa.

“Đó, đây là vợ tôi, ấy là mối đầu của tôi.”

“Các cậu nghĩ vợ tôi sẽ bỏ một người vừa giàu vừa đẹp trai, gia thế trong sạch, body cực phẩm như tôi để đi cưa mấy người à?”

“Chỉ là một chút thôi.”

“Đàn ông ấy mà, phải có sự nghiệp riêng, nghề sống bằng thanh xuân không bền đâu…”

Cuối cùng, một người trong số họ không chịu nổi nữa, phẫn nộ đứng bật dậy.

Nhìn tôi với Tống Vãn Ninh đang đứng ở cửa, mắt đỏ hoe.

“Bị điên à! Ra ngoài chơi còn dắt chồng theo?!”

Tôi: “…”

6
 Tống Vãn Ninh tôi, chớp mắt một cái.

Khí thế muốn đứng ra “gánh team” hồi nãy biến mất không còn dấu vết.

Cô ấy vừa định đi thì bị Thẩm Trạch Xuyên gọi lại.

“Cô Tống, đừng vội đi!”

Thẩm Trạch Xuyên giơ cổ tay đồng hồ.

Cười tươi như người vô .

“Giám đốc Kỳ đang kẹt xe, mười phút nữa sẽ tới. Anh ấy bảo cứ ở đây chờ.”

Thẩm Trạch Xuyên thong thả , còn đắc ý nhún chân một cái.

Tôi và Tống Vãn Ninh nghe mà lạnh cả sống lưng.

Kỳ Thâm xưa nay quản Tống Vãn Ninh rất chặt.

Lần trước vụ ấy gọi trai bao bị Kỳ Thâm phát hiện.

Cô ấy nằm liệt suốt một tuần không xuống nổi giường.

Tống Vãn Ninh hít sâu một hơi, mặt như sắp khóc.

“Sao chồng cậu lại độc ác chứ?!”

Tư bản thì có ai không ác?

Là tôi sơ suất.

Từ trước đến giờ tôi không quan tâm Thẩm Trạch Xuyên quá nhiều.

Nên không biết ta lại quen biết với Kỳ Thâm.

Giờ người ta đang trên đường đến rồi.

Nói gì cũng muộn.

Tôi khoác vai ấy, trấn an:

“Không sao, không sao đâu, lát nữa ấy đến thì là tớ gọi cậu ra uống rượu, là tớ buồn nên mới đòi gọi trai bao giải khuây.”

Ban đầu tôi chỉ định khiến Thẩm Trạch Xuyên mất mặt.

Ai ngờ ta lại có sức công kích kinh khủng như .

Khi Kỳ Thâm hối hả chạy tới, hai vị tư bản liếc mắt nhau.

Lạnh lùng gật đầu chào một cái.

Không khí lập tức ngập tràn mùi âm mưu.

Tống Vãn Ninh bị Kỳ Thâm vác thẳng lên vai, khóe mắt còn vương hai giọt nước mắt.

“Thương Thương! Chờ tớ! Một tuần nữa gặp lại!”

Lông mày tôi giật nhẹ.

Nhìn hai người với thân hình chênh lệch rõ rệt, trong lòng thầm lo cho ấy.

Bỗng một mùi trà thanh lạnh phả đến sau lưng.

“Thương Thương, mình cũng về đi, chỗ này chẳng có gì vui cả, trai bao cũng thường thôi, lần sau đừng phí tiền nữa.”

“Muốn sờ cơ bụng thì tìm , cho miễn phí.”

Thẩm Trạch Xuyên ôm eo tôi, ép tôi dựa vào tường.

Còn tiện tay đóng cửa phòng lại.

Hơi thở nóng hổi phả bên tai.

Tôi rùng mình một cái.

Đẩy khuôn mặt đang tiến lại của ta, cố tỏ ra bình tĩnh mà châm chọc:

“Thẩm Trạch Xuyên, có ai muốn sờ đâu, chưa?”

Anh ta tiếc nuối :

“Anh luyện tốt hơn mấy người kia nhiều, thật sự không sờ thử một cái sao?”

Thẩm Trạch Xuyên sau khi ngà ngà say, khác hẳn với vẻ nghiêm túc thường ngày.

Anh ta lơi lỏng nắm lấy cổ tay tôi.

Ấn lên ngực mình.

Ngón tay vừa chạm vào cơ ngực săn chắc, rồi dọc theo đường nét rắn rỏi trượt xuống dưới.

Tay còn lại của Thẩm Trạch Xuyên nhanh chóng cởi cúc áo, giọng khàn khàn hỏi:

“Cơ thể của , chỉ mình em , chạm vào…”

Tai tôi nóng bừng, quên cả thở.

Cho đến khi đôi môi đỏ mọng của ta lướt nhẹ qua sống mũi, cằm tôi.

Hàng mi đen dày khẽ che khuất đôi mắt sâu thẳm.

Ngay lúc ta chuẩn bị hôn tới.

Tôi bỗng tỉnh táo lại, nghiêng đầu né đi.

Môi chỉ khẽ lướt qua vành tai tôi.

Đầu tôi như bùng nổ.

Tôi bất ngờ đẩy mạnh Thẩm Trạch Xuyên ra.

Không có tiền đồ mà bỏ chạy.

7
 Tối hôm đó tôi vứt lại Thẩm Trạch Xuyên rồi bỏ chạy.

Về đến nhà, tôi tự kiểm điểm sâu sắc.

Sao có thể bị Thẩm Trạch Xuyên dụ dỗ chứ?

Tôi thừa nhận, trông ta cũng có chút nhan sắc.

Nhưng tôi sao có thể vì một cái hôn… mà suýt nữa thì gục ngã?

Chắc chắn là vì tôi nhịn quá lâu, đến mức thỏ bên ổ cũng muốn vồ.

May mà sau khi tỉnh rượu, Thẩm Trạch Xuyên không nhắc lại chuyện đó.

Chắc ta cũng thấy xấu hổ.

Vài ngày yên ắng trôi qua.

Thẩm Như Vi đến tìm tôi.

Không biết trai ta đã gì mà thuyết phục ta.

Cô ta thật sự mang theo quà đến xin lỗi tôi.

Mặt phồng lên, trông cực kỳ miễn cưỡng.

Chỉ thiếu nước trợn mắt lật lên trần nhà.

Thật ra tôi không để ý ta gì về mình.

Bởi ta có trời đất, tôi cũng không vì ta mà thay đổi.

Nhưng ta bị ép đến mức này, trong lòng tôi thấy khá hả hê.

Tôi pha một cốc cà phê, tự mình thưởng thức.

Nhìn ta đứng trong phòng khách, lúng túng không biết nên đi hay nên ở.

“Dư Thương Thương, tôi đã xin lỗi rồi, không mách với tôi nữa đấy!”

Tôi nhấp một ngụm cà phê mới pha.

Mùi hương nồng nàn lan tỏa trong lòng ngực.

Tâm trạng tốt, tôi cũng lười so đo với ta.

“Biết rồi, về đi.”

Thẩm Như Vi như đại xá.

Nhưng vừa ra tới cửa, ta đột nhiên quay lại.

“Dư Thương Thương, đối xử tốt với tôi một chút đi!

“Nếu bỏ lỡ ấy, sẽ chẳng còn ai như nữa đâu!”

Tôi nhướng mày:Đọc full tại page Vân hạ tương tư

“Sao lại thành người phát ngôn của rồi?”

Cô ta không nguyện :

“Hôm đó vứt ấy lại ở chỗ đó, là tôi tới đón về. Trên xe ấy thất thần, ngẩn người rất lâu rồi mới hỏi tôi—

“Con nếu ghét ai đó, có phải sẽ rất phản cảm khi người đó đụng chạm vào không?”

“Tôi đoán ngay là đang . Anh ấy từ nhỏ tới lớn cái gì cũng giỏi nhất, riêng là khiến ấy bất lực nhất!

“Hồi bé vì muốn biết tin tức của mà còn ép bà nội cho tôi đăng ký học ballet!

“Dư Thương Thương, là người con đầu tiên mà tôi thích, nếu đối xử không tốt với ấy, tôi sẽ là người đầu tiên không tha cho !”

“Rầm”—

Cánh cửa đóng sầm trước mặt tôi.

Tôi sững người.

Bỗng nhớ lại hôm ở quán bar, khi Thẩm Trạch Xuyên say rượu tôi là mối đầu của ta.

Lúc đó tôi không nghĩ nhiều, chỉ coi như ta bừa khi say.

Nhưng giờ nghĩ lại, biểu cảm của ta lúc hôn tôi thật sự rất nghiêm túc.

Ánh mắt mỗi lần tôi cũng chất chứa điều gì đó rất khó rõ…

Rốt cuộc là nhập vai quá sâu, hay đã giả hóa thật rồi?

Thời gian gần đây, những chuyện xảy ra giữa chúng tôi mập mờ đến mức khó phân biệt.

Tôi cố giữ bình tĩnh, định bụng sẽ tìm cơ hội hỏi ta rõ ràng.

Nhưng suốt nửa tháng liền.

Tôi không gặp Thẩm Trạch Xuyên.

Anh ta bận tối mặt, thậm chí còn dọn hẳn vào công ty ở.

Gần tới kỳ nghỉ hè, phòng tập của tôi cũng bận túi bụi.

Mãi đến sinh nhật của Tống Vãn Ninh.

Tôi mới có chút thời gian thở.

Tôi rời khỏi phòng tập sớm nửa tiếng để về nhà thay đồ và lấy quà.

Không ngờ lại chạm mặt Thẩm Trạch Xuyên ở nhà.

Anh ấy hình như vừa tắm xong.

Mặc bộ đồ ở nhà màu xám, tóc ướt xẹp xuống trán, không còn vẻ sắc bén thường ngày, trông trẻ trung hơn hẳn.

Tôi buột miệng:

“Sao về sớm thế?”

Thẩm Trạch Xuyên sững người hai giây, lạnh nhạt đáp:

“Công việc xong rồi nên về sớm một chút.”

Trông ta không khỏe.

Da mặt tái nhợt, mới mấy ngày không gặp mà gò má gầy rõ rệt.

Giọng cũng khàn khàn.

Tôi chỉ ừ một tiếng, không hỏi thêm.

Trực tiếp về phòng thay đồ.

Anh ta ngồi ngoài phòng khách xem chứng khoán.

Đó mới là kiểu quan hệ thường thấy giữa chúng tôi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...