Tương Lai Trong Tầm [...] – Chương 7

Chương 7 + 8

Người cảnh sát thấy một màn này, ta cảm thấy rất khó chịu.

Tình huống nhà tôi cảnh sát biết rất rõ.

Anh mở miệng mấy lần, cũng không biết nên như thế nào, dù sao em cũng còn nhỏ, xảy ra chuyện lớn như không nỡ rời xa người thân của mình cũng là chuyện bình thường.

“Chú ơi, cho dù có tìm giấy báo nhập học hay không, con chỉ hy vọng có thể tìm giúp con 10.000 tệ bên trong phong thư, dù sao đối với huống của gia đình con hiện tại, thì 10.000 tệ đó thật sự rất quan trọng.” Tôi cảnh sát với ánh mắt cầu xin.

Cảnh sát cũng hứa rằng họ sẽ giúp tôi tìm ra tung tích số tiền và bảo tôi đừng quá lo lắng.

Sau khi tiễn cảnh sát về, em rơm rớm nước mắt tôi: “Chị ơi, chị sẽ không học đại học đúng không?”

Tôi , không trả lời.

Đại học tất nhiên là tôi muốn, trước đó tôi phải đưa em đến một nơi mà có thể chăm sóc nó đầy đủ đã.

Ngày hôm sau, hình như tâm trạng của em rất tốt.

cho tôi một bữa sáng phong phú, sau đó với tôi hôm nay là ngày nó phải đi báo danh, xin tôi cùng đi với nó.

Còn về 5.000 hôm qua tôi , nó bóng gió hỏi tôi khi nào thì đưa cho nó.

Lúc bố mẹ còn sống, em rất thích xin tiền, học ở trường có cái gì mới, nó đều muốn mua.

Bây giờ cha mẹ không còn, khoảng thời gian tôi một mình nuôi em có thể đó là khoảng thời gian em nghèo nhất từ trước đến giờ, nó từ lâu ​đã không thể chịu nổi cảnh nghèo khó hiện tại, rất muốn có số tiền đó càng sớm càng tốt. 

Nhưng mà, em của tôi, mày gấp cái gì?

Chuyện tốt còn chưa bắt đầu đâu.

Tôi trả trời câu hỏi của em , ngay khi chúng tôi chuẩn bị đi báo danh, cảnh sát gọi đến, rằng đã tìm thấy giấy nhập học và 10.000 tệ bị mất.

Em ra sức lôi kéo tôi, cầu xin tôi hãy dẫn nó đi báo danh trước.

Nhưng tôi mặc kệ, trực tiếp dẫn em đến đồn cảnh sát.

Ở cục cảnh sát còn có một cậu nhóc, hắn ngồi ở đấy, trên gương lưu manh viết đầy chữ bất mãn, mái tóc nhuộm vàng ở một nơi như thế này thật sự rất nổi bật.

Tôi biết hắn.

Hắn chính là tên côn đã đã kết hôn với em đời trước, Trương Viễn.

Hóa ra hai người này đã bắt đầu qua lại với nhau vào thời điểm này.

Em đi đằng sau tôi, vừa thấy Trương Viễn đã muốn bỏ chạy.

Nhưng bị tôi kéo lại.

“Chú cảnh sát, giấy báo nhập học và tiền đều tìm hết rồi sao?” Tôi dắt em đến trước mặt cảnh sát.

Cảnh sát tôi với ánh mắt phức tạp.

“Chúng tôi muốn chuyện riêng với em cháu”

Tôi hiểu, trên mặt tỏ vẻ lo lắng:

“Em cháu sao? Chú cảnh sát, bố mẹ cháu đã không còn, em cháu không thể xảy ra chuyện

“Chỉ là hỏi thăm bình thường thôi, cháu đừng lo” Cảnh sát an ủi tôi, sau đó dắt em vào phòng thẩm vấn.

Tôi ngồi chờ ở bên ngoài, Trương Viễn tôi với ánh mắt khinh thường.

“Em thật xui xẻo khi có người chị như , còn ở đây giả vờ à”

Tôi không quan tâm đến hắn.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...