Tương Lai Trong Tầm [...] – Chương 12

Chương 12

Lời này mọi người xung quanh tôi với ánh mắt khinh thường.

“Rốt cục là mày có lương tâm hay không , tống em vào tù còn chưa đủ hả? Còn không có chút ăn năn hối hận nào”

Dì Trương vẫn hung hăng.

“Dì Trương, ơn trả điện thoại cho con, con cần số tiền đó để đi học”

Tôi câu cuối cùng: “Nếu không trả thì con sẽ báo cảnh sát”

“Điện thoại điện thoại, trả là chứ gì!”

Bà ta đầy tức giận tôi, sau đó ném điện thoại xuống đất.

“Hay rồi, nếu là điện thoại hỏng, thì bồi thường giá gốc cho con là

Muốn khi dễ tôi? Không có cửa.

Vừa dứt lời.

Một âm thanh mang mười phần tức giận vang lên: “Là nó!”

“Thằng khốn, cuối cùng tao cũng tìm mày!”

Một đám người nhào đến bắt lấy Trương Viễn.

Lúc này, người tầng trên và tầng dưới dần dần vây chật kín mà không hề hay biết.

“Các người !” Dì Trương thấy con trai mình bị bắt, lập tức hét ầm lên.

Bà ta nhào lên muốn đánh người, đối phương có mang người đến, đã khống chế Dì Trương lai.

“Bà dạy con trai bà thế nào? Mà để nó ở trường đánh con người ta, con nhỏ kia đã khai hết rồi, lúc trước đều là con trai bà xúi giục nó đánh con tôi!”

Mẹ của đối phương đi đến cho Trương Viễn một bạt tay.

Bà chính là người mẹ của nạn nhân mà tôi thấy khi ở cục cảnh sát.

Con bà ấy bị bắt nạt ở trường, không phải do một người .

Đời trước tôi đã từng trải qua, nên khi em đi cải tạo tôi đã nhắc nhở đối phương một chút.

Trương Viễn bị đánh đến choáng váng, lúc sau mới hoàn hồn: “Không phải tôi, là Phương Lan Lan cầm đầu!”

“Em ấy con nhỏ đó bình thường rất kiêu căng, không thuận mắt, nên mới nhờ chúng tôi dạy dỗ nó một chút. Sao lại biến thành tôi cầm đầu rồi!?” Trương Viễn ôm mặt ra sự oan uổng của mình.

Mọi người xung quanh nghe xong còn có chút không hiểu, nghĩ kỹ lại thì ra là em đang dối.

Trương Viễn bị người nhà đối phương giữ lại đòi một lời giải thích, tôi điện thoại giữ nát dưới đất, chợt hiểu ra.

“Đây không phải là chị của con nhỏ đó sao? Em bắt tay với người ngoài trộm tiền mua điện thoại, đúng là đáng thương mà”

“Chúng tôi đã điều tra hết rồi, bé là học sinh xuất sắc ở trường, bây giờ còn thi đậu đại học, giờ có một người em như đúng là xui xẻo”

Đối phương đem theo rất nhiều người, có người còn đến xem trò vui.

Mọi người xung quanh liền bắt đầu buôn chuyện.

Mọi người nghe tiếng của Trương Viễn, nhớ lại ngày thường đều là em ở trước mặt mọi người xấu tôi, mà tôi đến bây giờ cũng chưa một lời.

Giấy khen treo đầy trong nhà cũng đều là của tôi.

Bọn họ dường như hiểu ra mọi chuyện, ánh mắt tôi cũng biến thành thương .

Khi họ hỏi gia đình nạn nhân, rốt cục em đã những gì, sau khi nghe xong mọi người tròn mắt bất ngờ.

Ai cũng không ngờ , em mà lại âm thầm nhiều chuyện xấu xa đến .

Dù sau trước đây trong chung cư, em luôn mang hình tượng điềm đạm đáng thương, không ai nghĩ tới việc em lại là một người bạo lực.

Hơn nữa còn là một người tàn bạo đến .

Ánh mắt mọi người tôi có chút không tự nhiên.

Một ông cụ trong đám đông lê tiếng: “Cháu , xin lỗi cháu, là ông đã hiểu lầm cháu, cháu mới là một người tốt”

“Phải, em cháu suốt ngày cứ ở sau lưng xấu cháu, cháu còn không thèm để ý, còn mở quầy hàng bán đồ kiếm tiền cho em đi học”

“Cháu là đứa trẻ ngoan”

Mọi người bắt đầu xin lỗi tôi, có thể là thật lòng cũng có thể là theo đám đông.

Vết nhơ của đời trước cuối cùng đã xóa bỏ nhờ nỗ lực của tôi.

Giải quyết xong chuyện này, tôi chuẩn bị lên đường đến trường báo danh.

Còn về phần dì Trương, chắc là đang tìm cách cầu xin để phụ huynh đối phương thả con trai mình ra.

Trong lúc nhà đó gà bay chó sủa, thì tôi thành công vào trường đại học.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...