“Mấy người gì !?” Trương Viễn thấy em bị đánh, nháy mắt liền nổi giận.
“Mấy người dựa vào đâu mà tự ý đánh người!” Hắn hung hăng trừng mấy với mấy người kia, giọng điệu chấn vấn.
“Nó có thể đánh con tao, thì tao không thể đánh lại sao?” Đối phương nổi giận đùng đùng, cảnh sát ở bên cạnh phải đứng ra khuyên can.
Lời của đối phương cho Trương Viễn không biết đường trả lời, ánh mặt lại lần nữa hướng về phía tôi: “Cô là đồ vô dụng à? Em mình bị người khác đánh, mà lại không gì cả!”
Em ở bên cạnh cũng phối hợp khóc lớn gọi chị.
Nhưng sự phát sinh cho mọi người ngạc nhiên đó là.
Tôi cũng òa khóc theo, trực tiếp ngồi xổm trên mặt đất: “Tôi có cách giải quyết sao? Tôi cũng chỉ là một người sắp bước vào đại học thôi mà!”
“Em ấy là em tôi, em ấy cũng đã trưởng thành rồi, tôi có thể dạy sao?”
Hiện trường trong chốc lát trở nên hỗn loạn.
Tôi cho cảnh sát tay chân luống cuống, phụ huynh đối phương thấy tôi , cho rằng tôi muốn giở trò, nên cũng kêu trời khóc đất theo.
Nói con mình đáng thương biết bao, cả một kỳ nghỉ dài chỉ có thể điều trị tâm lý, không biết có lưu lại bóng ma tâm lý, sau này có khỏi hẳn hay không.
Hiện trường hoàn toàn mất kiểm soát.
Tất cả cảnh sát đều chạy đến, một bên kéo một bên khuyên giải.
Có lẽ vì thật sự thấy tôi chỉ là một đứa trẻ không có khả năng giải quyết vấn đề.
Cảnh sát nghĩ đến biện pháp, đưa em vào tù.
Nếu nhà tôi không có ai dạy, thì để xã hội dạy.
Em lập tức nổi giận: “Tôi cũng không có g.i.ế.t nó, tôi chỉ bắt nó ăn đồ trong nhà vệ sinh thôi mà, dựa vào cái gì mà bắt tôi vào tù!?”
“Mấy người là thấy tôi không có bố mẹ, nên xem thường tôi đúng không?”
Em lớn, ra chân tướng sự việc năm đó.
Dù sao người bị bạo lực học đường không ra sự thật, bố mẹ sợ để ấy nhớ lại sẽ bị kích thích, nên vẫn luôn tự mình điều tra.
Nhưng họ điều tra cũng chỉ đến camera của trường học.
Không có trường học nào lại lắp camera trong nhà vệ sinh cả.
Phụ huynh đối phương thật sự điên rồi: “Tôi không muốn nó xin lỗi hay bồi thường gì hết, tôi muốn nó tự mình nếm trải mùi vị của phân là như thế nào!”
Nếu như không phải có cảnh sát bên cạnh can ngăn, có lẽ sẽ có phân đập vào mặt em rồi.
Tôi cũng tức giận, tôi biết em đời trước ngày càng xấu xa.
Nhưng tôi tuyệt đối không nghĩ đến, tính của em lại biến chất sớm như .
Đừng là phụ huynh đối phương, bây giờ tôi rất muốn đi đến bóp c.h.ế.t em .
“Tại sao? Nó bị cũng đáng đời, là nó tự chuốc lấy, ai bảo nó lúc nào cũng giáo viên khen là viết văn giỏi, còn thường xuyên mua váy rồi đem khoe khoang trước mặt tôi gì?”
Em dùng thái độ bất cần, đem toàn bộ sự tức giận trong lòng mình trút ra hết.
Bạn thấy sao?