(10)
Không thể nào. Cái tiểu thuyết 200 ngàn chữ mà tôi tưởng tượng, tuyệt đối là dạng… không thể phát hành công khai.
Tôi cúi đầu, xấu hổ đưa lại điện thoại cho :
“Cô ấy uống say rồi, không đáng tin đâu ạ…”
Cố Hoài Thanh gật đầu, cầm điện thoại trong tay lật qua lật lại:
“Thế trong ký túc xá mấy em… thỉnh thoảng có bàn tán về à?”
Thỉnh thoảng á?
Phải là thường xuyên thì đúng hơn. Mỗi lần nhắc tới là như mở hội, trống dong cờ mở, người người nhà nhà nô nức hóng hớt.
Tôi gượng:
“Làm gì có đâu, bọn em không thích tám chuyện. Không quan tâm mấy thứ đó.”
Cố Hoài Thanh rõ ràng không tin, ánh mắt đầy gian xảo tôi chằm chằm.
Tôi đầu hàng, cúi đầu chắp tay ra vẻ thành khẩn:
“Em sai rồi, em có tám chuyện.”
“Thế… tám chuyện gì nào?”
Tất nhiên là tám chuyện về việc đẹp trai, về việc có người chưa, có tin đồn gì không…
Tôi hắng giọng lấy lại bình tĩnh:
“Tất nhiên là… khen y thuật cao siêu ạ.”
Cố Hoài Thanh “ồ” một tiếng, gật đầu đầy vẻ hiểu rõ. Sau đó bắt đầu thao tác trên điện thoại, lướt lướt một lúc thì dừng lại.
Rồi ho nhẹ, bắt đầu đọc:
“Bác sĩ này đáng tin lắm, đúng là bàn tay vàng chữa bách bệnh! Hơn hai chục loại bệnh của tôi đều ấy trị khỏi!”
Mẹ ơi… tôi quên xoá đánh giá rồi!!!
Chính là đánh giá tôi từng để lại cho lúc giả bệnh để xin đáp án!!!
Anh đọc xong thì đặt điện thoại sang một bên, cúi người tới gần hỏi:
“Thật sự có… cao siêu như thế không?”
Tôi che mặt lại, lúng búng một tiếng “ừm”.
Rồi lên, sảng khoái vô cùng.
Cái huống xấu hổ chết người này, mà lại bị nhẹ nhàng biến thành một trò tinh nghịch.
(11)
Chúng tôi không trò chuyện thêm bao lâu, vì cũng muộn rồi nên ai về phòng nấy nghỉ ngơi.
Có lẽ do hôm nay trải qua quá nhiều chuyện mệt mỏi, tôi vừa nằm xuống giường đã ngủ thiếp đi.
Giữa đêm, tôi bỗng nghe thấy tiếng ai đó đang khóc khẽ.
Tôi lập tức tỉnh dậy, nhớ ra là mình đang ở nhà Cố Hoài Thanh thì mới yên tâm một chút, rồi cố lắng nghe — tiếng đó… phát ra từ phòng ngủ của .
Tôi xác nhận nhiều lần, mới dám chắc: là đang khóc.
Tôi nhẹ nhàng mở cửa, điện thoại thì hỏng nên chẳng có đèn pin, chỉ còn ánh sáng mờ từ đèn đường rọi vào tôi lò dò lần từng bước.
Cửa phòng không đóng. Tôi kỹ, thấy chưa tỉnh, chỉ là đang mơ thấy ác mộng.
Chân tôi đang bước vào thì khựng lại, bỗng dưng không dám tiến thêm.
Giữa tôi và ấy… chưa thân đến mức tôi có thể vào phòng giữa đêm chỉ vì gặp ác mộng.
Huống hồ, dù tôi rất xót xa, rất muốn an ủi , tôi cũng không muốn thấy phải thể hiện sự yếu đuối trước mặt tôi.
Đó là cách tôi tôn trọng .
Tôi khẽ quay lưng bước về, mới đi vài bước, trong phòng vang lên tiếng quát lạnh lẽo:
“Ai đó?”
Xong rồi…
Vừa nãy còn đang gặp ác mộng mà?! Sao lại tỉnh nhanh như thế?
Thật ra tỉnh cũng tốt, đỡ đau khổ, có thể… đợi tôi vào trong rồi hẵng tỉnh không?
Giọng khàn hẳn vì mới ngủ dậy, lại lạnh lẽo chưa từng thấy.
Tôi cứng họng không biết gì.
Nửa đêm nửa hôm mà chạy tới trước phòng người ta… biết giải thích kiểu gì?
Chẳng lẽ : “Tôi nghe thấy khóc nên ra xem?”
Hay là: “Tôi đi rình ?”
Dù kiểu nào, cũng giống biến thái hơn là người có ý tốt…
Đèn bật sáng, bước chân vang lên phía sau, tôi chỉ còn biết chấp nhận số phận, quay đầu lại, chớp mắt vô tội:
“Em mộng du… xin lỗi nha bác sĩ Cố…”
Thật ra tôi có thể thật, không hiểu sao… tôi lại không muốn tổn thương lòng tự trọng của , không muốn ép phải thừa nhận sự yếu đuối của mình.
Cố Hoài Thanh tóc rối bù, ánh mắt đã tỉnh táo hoàn toàn. Anh tôi rất lâu, rồi mới :
“Về phòng đi.”
Tôi như trút gánh nặng, chạy về phía phòng dành cho khách, vừa định mở cửa thì sau lưng vang lên một tiếng thở dài.
“Nghe thấy tiếng thì đừng ra ngoài, dễ bị cảm lạnh lắm.”
Anh biết rồi.
Cuối cùng vẫn bị phát hiện.
Tôi vẫn đứng đó, tay giữ khẽ cửa, chưa kịp phản ứng gì. Rồi bất chợt, tôi gạt phăng mọi tiêu chuẩn đạo đức ban đầu sang một bên, liều mình lao đến ôm chặt lấy .
“Mẹ em , ôm một cái… sẽ không còn gặp ác mộng nữa.”
Anh bị hành bất ngờ của tôi cho sững người.
Tôi đợi rất lâu, không ôm lại… cũng không đẩy tôi ra.
Tôi dụi mặt vào ngực , khẽ khàng :
“Không còn những thứ máu me đáng sợ đó nữa đâu. Giờ rất an toàn rồi.”
Tôi biết cứu trợ quốc tế chẳng dễ dàng gì. Mặc dù trước đây chỉ kể qua loa vài câu về trải nghiệm của mình, những vết thương trên cơ thể , tôi hiểu — chắc chắn có những vết thương tâm lý chưa bao giờ vượt qua .
Cố Hoài Thanh đứng rất cứng ngắc, để tôi ôm một lúc lâu mới chậm rãi đưa tay ôm lại, khẽ:
“Trong mơ vẫn là khói lửa ngập trời, quay đi một cái, mặt trời đã ôm lấy tôi rồi.”
Bạn thấy sao?