Không ngờ lại có thể gặp hắn ở đây, Vệ Dụ An lập tức sa sầm mặt.Hôm nay Dương Giác mặc một bộ trường bào gấm Tô Châu màu trắng điểm họa tiết cành lá đan xen, bên hông còn đeo một miếng ngọc bội hình trăng khuyết, đúng là dáng vẻ của một công tử nho nhã, hoàn toàn khác với vẻ ngoài thường ngày mặc huyền y không trang sức gì."Lại là ngươi?" Vệ Dụ An không có ấn tượng tốt với hắn, chuyện cũng hùng hổ dọa người, không hề khách sáo.Tiểu nhị nghe , lập tức khéo léo : "Các vị đã quen biết nhau, thật là trùng hợp." Nói xong liền lui ra sau mấy bước, ra khỏi phòng, tiện tay đóng cửa lại."Hân hạnh gặp Thế tử." Dương Giác coi như không nghe ra ý thù địch trong giọng của Vệ Dụ An, chỉ mỉm ôn hòa, quay đầu lại với ta: "Công chúa vẫn khỏe chứ?"Tuy ta đã quyết tâm đoạn tuyệt quan hệ với hắn, trong lòng vẫn còn oán trách, nếu không phải hắn từ hôn trước mặt mọi người, ta cũng sẽ không rơi vào cảnh bị người đời chê .Hiện giờ mới nếm trải cảm giác tiến thoái lưỡng nan, cả người như ngồi trên đống lửa, ở lại cũng không , mà đi cũng không xong, "Bản cung vẫn khỏe, đa tạ tướng quân quan tâm."Vệ Dụ An dịu lại, kéo tay áo ta, nhướng mày hỏi nhỏ: "A Doãn muốn ăn gì?""Hôm nay là ta mời ngươi, tự nhiên là ngươi thích gì thì gọi món đó."Vệ Dụ An đi tìm tiểu nhị, trong phòng chỉ còn lại ta và Dương Giác.Vị trí này gần đường, mở cửa sổ ra có thể dễ dàng nghe thấy tiếng ồn ào của những người bán hàng rong bên dưới, ta cảm thấy không thoải mái, liền thả lỏng đầu óc, chăm lắng nghe.Một hồi lâu không ai gì.Hắn rót một chén trà, đẩy đến trước mặt ta: "A Doãn, là ta có lỗi với nàng.""Còn có ích gì nữa không?" Ta liếc hắn, không nhịn bật , trách không mẫu phi luôn , lời xin lỗi là thứ vô dụng nhất trên đời này, không thể cứu vãn gì, cũng không thể bù đắp gì, cho cùng cũng chỉ là một câu sáo rỗng mà thôi. "Nhưng cũng tốt, chia tay trong êm đẹp còn hơn là sau này nhau chán ghét, như thì vẫn có chút điểm tốt."Tay hắn đang đặt trên chén trà khẽ run, lông mày nhíu lại rồi dần dần giãn ra, khóe môi nở một nụ yếu ớt, lại lộ ra vẻ chua xót.Ta bỗng nhiên nổi giận, hắn ra vẻ mặt này, giống như là ta sai .8Vẫn còn nhớ lần đầu ta gặp Dương Giác là vào một ngày xuân đẹp trời, vạn vật hồi sinh, cỏ cây xanh tươi.Thời tiết rất đẹp, sáng sớm ta liền muốn đi thả diều. Gió xuân rất mạnh, diều còn chưa bay bao cao, dây diều đã đứt, đợi ta chạy theo hướng diều rơi xuống thì ở đó chỉ còn lại một mình hắn.Những đóa hoa đào nở rộ rực rỡ dưới ánh nắng ấm áp, hắn nằm trên một gốc cây ở góc tây nam Ngự Hoa Viên, một chân gác lên chân kia, tùy ý lấy quyển 《Thi Kinh》 đã ố vàng và sờn góc che lên mặt, mái tóc đen dày hơi rũ xuống, lơ lửng trong không khí.Trong tay hắn còn nắm diều của ta, phần dây bị đứt rối tung lên.Hình như hắn nhận ra có tĩnh, liền mở sách ra, đôi mắt khép hờ cũng từ từ mở ra, đó là một đôi mắt rất đẹp, hơi xếch lên, vừa diễm lệ vừa lạnh lùng, tròng mắt dưới ánh sáng mặt trời có màu nâu, giống như hổ phách trong suốt."Đó là diều của ta."Hắn không gì, tiện tay ném diều cho ta, sau đó cúi xuống nhặt quyển sách dưới gốc cây lên, ta liếc , trang sách đó viết bài 《Đào Yêu》, bài thơ này ta đã từng thấy trên bức tranh chân dung của phụ hoàng trong cung,
"Đào tơ mơn mởn xinh tươi,Hoa hồng đơm đặc dưới trời xuân trong.Hôm nay nàng đã theo chồng,Nên bề gia thất ấm nồng thuận vui.."
( bản dịch của Tạ Quang Phát)Một cảm rung khó tả dâng lên trong lòng.Sau đó, ngày nào ta cũng mong ngóng, lẻ loi đứng ở cổng Thái Học chờ hắn tan học, chỉ nhận lại sự im lặng của hắn, lướt qua nhau như người xa lạ. Ta tưởng rằng hắn không vui vì bị phu tử trách .Túi thơm ta tự tay thêu, đ.â.m thủng vô số lần đầu ngón tay mới hoàn thành, lại bị hắn vứt bỏ không thương tiếc. Ta cho rằng là tay nghề của mình quá kém.…Ta tự mình leo lên núi Lạc Vân, quỳ lạy ba lần chín lạy ở Tướng Quốc Tự cầu phúc cho hắn, mong hắn sớm đánh bại kẻ thù, bình an trở về.Ta ngây thơ cho rằng, chỉ cần chờ hắn trở về, ta sẽ có thể thực hiện tâm nguyện của mình, ở bên hắn mãi mãi.
Bạn thấy sao?