Tương Kiến Hoan – Chương 3

Mọi người đều biết quy tắc, nàng ấy cũng không thêm gì nữa, chỉ sai nha hoàn đổ đầy nước vào vòng tròn. Vòng tròn dù sao cũng không thể so sánh với khúc thủy lưu thương thật, nếu dùng chén rượu bình thường chắc chắn sẽ không chơi , vì nàng ấy thả một bông hoa mai vào trong.Ta vừa lúc ngồi đối diện với Dương Giác, nhất thời có chút ngại ngùng, hắn cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì, bầu không khí có chút ngưng trệ."Chơi gì ?" Một giọng kiêu ngạo vang lên, vỡ bầu không khí này.Cố Yên vội vàng đứng dậy đi đến trước mặt người đó, ngữ khí còn mang theo vẻ kinh ngạc và không dám tin: "Biểu ca, sao huynh lại đến đây!""Sao, ta không thể đến à?""Có thể có thể!" Cố Yên như gà mổ thóc gật đầu lia lịa, dẫn hắn đến ngồi xuống.Ta nghiêng đầu , là hắn, Vệ Dụ An.4Hắn ngồi vào chỗ của Cố Yên, ngồi cạnh ta."Cô nàng lắp, lại gặp mặt rồi."Ta đáp lại một cách hời hợt, "Thế tử đã lâu không gặp, biệt lai vô dạng*." rồi không thèm để ý đến hắn nữa. 

("Biệt lai" nghĩa là từ lúc chia tay đến lúc gặp lại, "vô dạng" nghĩa là không bệnh tật, không lo âu, cả câu "biệt lai vô dạng" thường dùng để hỏi thăm người lâu ngày không gặp lại)

Hắn cũng không hề tức giận, chỉ là thản nhiên vắt chéo chân, lười biếng mân mê hoa văn chim chóc chạm khắc trên chiếc chén rượu trước mặt.Vòng đầu tiên, cành mai vừa đúng lúc dừng lại trước mặt Vệ Dụ An. Cố Yên liếc hắn với vẻ không mấy thiện cảm, "Trả lời một câu hỏi, một bài thơ, hoặc uống cạn chén rượu trước mặt, biểu ca chọn cái nào?""Trả lời câu hỏi.""Gần đây biểu ca có chuyện vui gì sao?""Ừm..." Hắn trầm ngâm một lúc, "Nếu là mất mà lại, có tính không?""Đương nhiên tính, chỉ là không biết là thứ gì?""Vậy thì đó là câu hỏi thứ hai rồi." Vệ Dụ An liếc nàng một cái rồi thu hồi tầm mắt, lại về phía hoa văn trên chén rượu.Vòng thứ hai, thật không may cành mai lại dừng trước mặt ta."Trả lời câu hỏi."Lần này đến lượt Ngô Vãn Chi hỏi, nàng ta hùng hổ, câu hỏi cũng có phần nhắm vào ta, "Lục công chúa hối hận vì đã từ hôn với Dương tiểu tướng quân không?"Vừa dứt lời, xung quanh liền rơi vào yên lặng đến đáng sợ, ta len lén liếc Dương Giác, hắn vừa đúng lúc ngẩng đầu lên, ánh mắt ta chạm vào ánh mắt hắn, lập tức chột dạ quay mặt đi.Thấy ta mãi không trả lời, nàng ta lại nhắc nhở, "Nếu không trả lời thì phải chịu , phải uống cạn chén rượu trước mặt."Từ sau khi ta đỡ một kiếm thay phụ hoàng, thân thể liền mang bệnh, không thể uống rượu, giờ phút này đúng là tiến thoái lưỡng nan."Ta..." Ta run rẩy đưa tay định cầm lấy chén rượu, trong lòng lại thầm nghĩ uống xong sẽ lập tức hồi cung tìm Trần thái y.Một bàn tay thon dài như ngọc ấm áp ngăn lại, đoạt lấy chén rượu từ tay ta, "Ta thay nàng."Nói xong liền uống cạn, ta rõ ràng, Vệ Dụ An dường như liếc ta một cái với vẻ hận sắt không thành thép.Ngoài tầm mắt của mọi người, hắn nắm lấy tay trái của ta đang giấu dưới gầm bàn, đầu ngón tay lạnh lẽo lướt qua, mang theo chút ngứa ngáy, cuối cùng để lại bốn chữ."Tuỳ tâm sở dục." (không theo ai hết, cứ theo ý mình mà )Ta chợt cảm thấy, tuy rằng bình thường hắn mang tiếng xấu, thật sự là một người hiểu chuyện."Hự..." Đối diện đột nhiên vang lên tiếng hít thở.Thì ra Dương Giác lỡ tay đổ chén trà bên cạnh, nước nóng trực tiếp đổ lên người hắn, cả mu bàn tay đều đỏ ửng.Cố Yên là chủ nhà, tự nhiên phải ý đến sự an toàn của khách khứa hôm nay, "Không sao chứ?""Không sao." Hắn nghiến răng, hốc mắt đỏ hoe, sắc mặt và môi lại trắng bệch một cách bất thường."Thi nhi, mau đưa Dương công tử đến phòng bên cạnh thay quần áo."Dương Giác đứng dậy quay đầu ta một cái, ta có thể cảm nhận có một ánh mắt đang dừng trên người mình, ta cũng hiểu, chuyện cũ đã qua, dù ta có không muốn, cũng không thể nào có khả năng với hắn nữa, chi bằng sớm từ bỏ tâm tư đó.Hắn chỉ thoáng qua, rồi theo nha hoàn rời đi. 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...