Ngoại truyện Dương GiácDương Giác bỗng nhớ lại cảnh tượng lần đầu gặp công chúa.Thời tiết ấm áp, hoa đào trong Ngự Hoa Viên chen chúc nhau nở rộ, từng cụm từng cụm kết thành một mảng, cánh diều đứt dây bay lượn rồi rơi xuống tay hắn.Bài tập tiên sinh giao còn chưa học thuộc, hắn vội vàng che mặt, thở dài một tiếng.Tiếng bước chân nhẹ nhàng thu hút sự ý của hắn, người đến là một tiểu nương, y phục màu vàng nhạt giống hệt hoa đệ đường đang nở rộ, cành non xanh mơn mởn tràn đầy sức sống, dường như chỉ cần chạm nhẹ là có thể dính chút sương sớm."Đó là diều của ta." Tiểu nương rụt rè giải thích, đôi mắt trong veo phản chiếu bóng hình hắn.Hắn bỗng sinh ra một cỗ bực dọc, lạnh mặt nhét cánh diều vào tay nàng, trong lòng lại không tự chủ mà nhớ đến bài thơ đã học hôm nay, dường như có chút hiểu ra.Sau đó, tiểu nương thường xuyên tìm cơ hội tiếp cận hắn.Dương Giác từ nhỏ đã dạy dỗ rằng không thể tùy tiện tin tưởng một người không rõ lý do lại đối xử tốt với mình.Hắn giống như một con nhím, dựng hết gai nhọn trên người để từ chối mọi thiện ý của người khác, lại vô chìm đắm, từng chút một để lộ chiếc bụng mềm mại ấm áp của mình, phơi bày điểm yếu của bản thân.Hắn thường lạnh lùng với tiểu nương, trên mặt cũng không có biểu cảm gì, thậm chí còn chưa từng chuyện tử tế với nàng.Nhưng khi nàng vì lý do nào đó mà không đến Thái Học đợi hắn, hắn lại cảm thấy không nên như .Ngày hôm đó, mây đỏ trên bầu trời rực rỡ, giống như màu vẽ của tiên nữ trên trời đánh rơi, hắn đứng ở góc khuất đợi mãi đợi mãi, cho đến khi trời tối dần, cũng không đợi người kia, vẻ đơn trên mặt dù thế nào cũng không che giấu .Tiểu nương hào hứng chia sẻ với hắn những chuyện thú vị trong cung, còn đưa cho hắn túi thơm tự tay thêu, không biết lúc đó đầu óc hắn có bị úng nước không, mà chỉ vì nghe người ta nàng chuyện nhiều hơn với tiểu công tử nhà Ngự Sử, liền thuận tay ném đi.Buổi tối nằm trên giường, hắn trằn trọc không ngủ . Cuối cùng vẫn thở dài, lần mò ra bụi cỏ, tốn rất nhiều sức lực mới tìm túi thơm đó, từ đó về sau, túi thơm luôn nhét ở trước ngực, gần vị trí trái tim hắn, không rời nửa bước.Lần sau vào cung, Dương phi đang xem xét các tiểu thư khuê các trong kinh thành cho hắn, hắn tùy ý lật xem vài trang rồi ném quyển sổ sang một bên, thuận miệng nhắc đến Lục công chúa Doãn Hoa.Đối phương khổ tâm khuyên nhủ, "A Doãn là nương tốt, A Giác, nàng ấy không thích hợp với con, con phải gánh vác tương lai của Dương phủ.""Cô , con chỉ muốn nàng ấy." Đó là lần đầu tiên hắn cãi lời vị thân thiết nhất.Tiểu nương chỉ cho rằng là do mẫu phi đã khuất của hắn và Dương phi có quan hệ tốt, nào ngờ là do hắn ở giữa vận .Thánh chỉ ban hôn truyền khắp lục cung, truyền khắp kinh thành, ai ai cũng biết Lục công chúa Doãn Hoa và công tử Dương phủ Dương Giác đã đính hôn.Giờ chỉ còn chờ nàng cập kê.Hắn nghĩ rằng sau này hắn và tiểu nương nhất định có thể nâng khăn sửa túi, kính trọng lẫn nhau, trở thành đôi thần tiên quyến lữ mà người người ngưỡng mộ, không ngờ chiến sự ở Bắc cương ngày càng nguy cấp.Hắn thậm chí còn không kịp chào tạm biệt tiểu nương tử tế.Phong cảnh Bắc cương khác hẳn kinh thành.Hắn nghĩ sau này nhất định phải dẫn tiểu nương đi khắp nơi, ngắm mái ngói trắng tường xám và non nước hữu Giang Nam, đến Bắc cương cảm nhận sa mạc mênh m.ô.n.g và trăng nơi biên ải.Bắc cương cũng có hoa đào xuân, nở rộ tươi đẹp, tỏa hương ngào ngạt.Nhưng chiến sự cứ kéo dài không có tiến triển, hắn muốn nhanh chóng kết thúc. Sớm ngày trở về kinh thành lấy đôi vòng ngọc đã nhờ bậc thầy ngọc khí chế tác, hắn muốn đích thân tham dự lễ cập kê của tiểu nương, rồi tự tay trao quà cập kê vào tay nàng.Vì , trận chiến lẽ ra phải mất sáu tháng mới kết thúc, đã bị hắn rút ngắn xuống còn bốn tháng.Gió cát sa mạc thổi mạnh, khi đông đến, càng thêm khó khăn. Bão tuyết mù mịt, trong trận chiến quyết định cuối cùng, bọn họ bị mắc kẹt trong vòng vây của địch.Mũi tên tẩm độc không có mắt, vừa vặn cắm vào n.g.ự.c hắn, mũi tên xé gió xuyên qua da thịt, khoảnh khắc đó, tim hắn đập như trống, trong đầu chỉ nghĩ đến việc trận này thua rồi thì sao, không về kinh thành thì sao, còn... tiểu nương thì sao.Gió cuốn theo bông tuyết bay thẳng vào mắt, khi viện binh đến, sắc mặt hắn đã trắng bệch đến mức không còn ra hình người nữa, nhất thời không phân biệt là sắc mặt hay màu tuyết cái nào trắng hơn.
Bạn thấy sao?