Tương Khán Nhất Tiếu [...] – Chương 8

Ta mang kiếm bước vào :  

 

"Cha, mẹ, để con đi! Con có thể cứu đại ca về."  

 

Nhưng cha chỉ tuyệt vọng lắc đầu:  

 

"Cách đây ngàn dặm, sao con có thể cứu ?  

 

"Hơn nữa, đại ca con bị bắt ở Tô Châu, đó vốn là nơi an nhàn nhất sau hoàng thành, sao lại xảy ra chuyện này ?"  

 

Ta hiểu rồi.  

 

Cha nghi ngờ rằng đại ca không phải bị bắt cóc, mà là nhà họ Đỗ cố ép chúng ta khuất phục.  

 

Khi bầu không khí trong phủ còn đang đầy vẻ u ám, thì có người từ kinh thành đến.  

 

Thì ra, vị "quý nhân" kia chính là Bát hoàng tử, Minh Vương.  

 

Còn người họ hàng nhà họ Đỗ thái giám trong cung, lại chính là kẻ thân cận bên cạnh Hoàng đế.  

 

Người từ kinh thành đến chỉ vài câu rồi xoay người rời đi.  

 

Cha ta cúi gằm mặt, đôi vai run run, ta cứ ngỡ ông đang khóc.  

 

Nhưng khi ngẩng đầu, ông lại .  

 

Nụ mỗi lúc một lớn, càng càng lớn tiếng.  

 

Cho đến khi bật đến mức nước mắt cũng chảy ra, cha ta đứng dậy, trực tiếp bước ra khỏi phủ.  

 

12

 

Ta lo lắng theo sát cha và mẹ, cố gắng trấn an mẹ và tẩu tẩu, để họ yên tâm mà chờ tin tức.  

 

Cha bước thẳng tới phủ họ Đỗ, Đỗ lão gia lại đóng chặt cửa không chịu ra mặt, chỉ sai gia nhân truyền lời:  

 

"Ngày hôm nay mở cửa thì không may mắn. Nếu Tiền lão gia muốn gặp nhà ta, chi bằng bò vào từ lỗ chó bên tây đi!"  

 

Những lời ngạo mạn, chó cậy thế người như thế khiến ta không nhịn mà tung một cước, đá bay tên gia nhân kia vào trong phủ.  

 

Cha ta, lưng vẫn thẳng tắp, một câu đầy khích lệ: 

 

"Con của ta thật có chí khí. Con đã học võ bao năm, liệu có thể đưa cha leo qua bức tường này không?"  

 

Không chần chừ, ta phóng người lên, nhẹ nhàng đỡ cha vượt qua tường, đứng sừng sững trong sân nhà họ Đỗ.  

 

Đỗ lão gia từ trong phủ bước ra, vẻ mặt khinh bỉ, ánh mắt ngạo mạn.  

 

Cha giơ tay ngăn lại khi thấy ta định lao lên dạy cho hắn một bài học.  

 

Cha, dù lòng đầy uất hận, vẫn cố giữ bình tĩnh, không liếc ngang dọc, lạnh giọng :  

 

"Tiền gia ta, xưởng lụa Tiền thị, nếu ngươi muốn, ta có thể dâng cho ngươi. Nhưng ngươi phải lập tức thả con trai ta."  

 

Dưới tay áo, đôi bàn tay cha siết chặt thành nắm , giọng vẫn không đổi sắc.  

 

Đỗ lão gia lạnh:  

 

"Xưởng lụa Tiền thị? Đó là thứ ta muốn vài ngày trước, bây giờ thì không đủ nữa rồi."  

 

"Ngươi còn muốn gì?" Cha hỏi, giọng đã trầm đi mấy phần.  

 

"Muốn gì à?" Hắn bật khinh khỉnh, chỉ vào ta và phụ thân:  

 

"Nếu không muốn bò qua lỗ chó, thì bò qua háng của ta!"  

 

Hắn dạng chân đứng đó, dáng vẻ thách thức, nụ đầy chế giễu.  

 

Lòng ta dâng tràn sát ý, chỉ muốn rút kiếm c.h.é.m phăng kẻ trước mặt. Nhưng cha lắc đầu, ý bảo ta nhẫn nhịn.  

 

Cha bước một bước về phía trước, Đỗ lão gia giơ tay ngăn lại:  

 

"Khoan đã! Gọi hết cả ba mươi tám nhân khẩu trong phủ ra đây cho ta! Tiền lão gia nổi danh là người giàu có lương thiện nhất quận Thanh Dương lại muốn bò qua háng ta, một chuyện trăm năm khó gặp, đừng để ai bỏ lỡ trò vui này!"  

 

Hắn ha hả, đầy khoái trá, không chút ngượng ngùng.  

 

Chẳng mấy chốc, sân phủ đã chật kín người, cả già lẫn trẻ, cả chủ cả tớ. Họ , ồn ào, khiêng cả ghế ra ngồi, như thể sắp xem một màn kịch lớn.  

 

Ta lướt mắt qua từng khuôn mặt, mong mỏi tìm chút xấu hổ, chút chần chừ. Nhưng không, không hề có.  

 

Ngay cả đứa trẻ ba tuổi nhà họ Đỗ cũng học theo tổ phụ, dạng chân ra rồi cất giọng non nớt:  

 

"Tổ phụ ơi, ông bảo hắn bò qua háng con nữa không?"  

 

Đỗ lão gia lớn: 

 

"Đương nhiên ! Nào, mọi người xếp hàng đi, ai muốn để hắn bò qua háng thì cứ tới đây!"  

 

Cả đám nam nhân trong phủ, từ lão gia đến gia nhân, đều hả hê xếp hàng.  

 

Đám nữ nhân thì ngồi nghiêng ngả, người nhấm hạt dưa, người pha trà, xem như đang thưởng thức trò tiêu khiển thú vị nhất đời.  

 

Ta cắn răng, ánh mắt quét qua từng khuôn mặt bọn họ, ghi nhớ từng người một.  

 

Ba mươi tám mạng.

 

Rất tốt.  

 

Khi tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng, bọn họ đồng loạt cha, nụ trên môi đầy nhục mạ.  

 

Cha ta – Tiền Trung Tĩnh, người nổi danh là đại thiện nhân ở quận Thanh Dương.  

 

Gia tộc Tiền thị xưa nay chưa từng điều gì trái đạo lý.  

 

Ông đã nuôi dạy chúng ta – những người con biết đường ngay lẽ thẳng.  

 

Vậy mà hôm nay, ông lại bị ép phải bò qua háng những kẻ vô liêm sỉ, trước mặt bao người.  

 

Ta khẽ hất tay, một hạt đậu phộng nhỏ từ tay áo rơi ra, nằm gọn trong lòng bàn tay.  

 

Dựa vào góc khuất, ta khẽ búng hạt đậu vào sau đầu gối cha. Ông lập tức khuỵu chân xuống.  

 

"Cha, người sao ? Chẳng lẽ bệnh tim lại tái phát?" Ta vội vàng đỡ lấy ông, bàn tay ấn nhẹ vào ngực, giả vờ như đang trấn an.  

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...