Tương Khán Nhất Tiếu [...] – Chương 6

Sư tỷ tới quan sát ba ngày, cuối cùng mới quyết định nhận ta đồ đệ.  

 

Sư tỷ giỏi dùng kiếm, tất nhiên cũng muốn dạy ta luyện kiếm.  

 

*

 

Lúc này, A Ý đã vào học đường đọc sách.  

 

Nhưng dù tan học muộn đến đâu, hoặc ta có mệt mỏi thế nào, chúng ta vẫn luôn ngủ chung mỗi tối.  

 

Trước khi ngủ, ta đều cho hắn một bát vằn thắn nóng hổi, rắc hành và nhỏ chút dầu thơm.  

 

Đó là công thức độc quyền mà tổ mẫu đã truyền lại.  

 

Hắn thích ăn, và ta cũng muốn cho hắn ăn.  

 

*

 

Sau này, đại ca của ta cũng cưới vợ.  

 

Tân tẩu tẩu dịu dàng, hiền thục, luôn kéo ta vào phòng, ép ta bôi dầu hoa quế lên tóc.  

 

"Nha đầu thối, đừng có nghịch ngợm với ta. Muội còn nhỏ thì phải nghe lời tẩu tẩu, tóc này phải chăm sóc từng sợi, mới đen bóng và mềm mại.  

 

"Da dẻ thô ráp thế này, sau này mỗi ngày ta phải ép muội ngâm sữa để dưỡng da..."  

 

Tẩu tẩu mảnh mai, liền sai bà tử giữ chặt ta không cho chạy.  

 

Mẹ ta phe phẩy quạt, che miệng ở bên:  

 

"Cuối cùng cũng có người trị con rồi, nếu không thì đúng là quá nghịch ngợm."  

 

Ban đầu ta thực sự không thích, đến tối, A Ý nằm sấp trên người ta, hít hà mãnh liệt:  

 

"A tỷ, tỷ thơm quá, ta rất thích!"  

 

Thôi , thì cứ thế đi.  

 

Mái tóc thưa thớt của ta cùng với bụng của tẩu tẩu đều dài và lớn lên từng ngày.  

 

Sợ đau tẩu tẩu, mỗi khi bôi dầu hoa quế, ta ngoan ngoãn đến mức ngay cả hô hấp cũng thật khẽ.  

 

*

 

Sư tỷ cũng khen ta càng ngày càng giống dáng dấp một nữ tử.  

 

Ta cảm thấy lời này không đúng.  

 

Nữ tử tại sao lại nhất định phải giống một khuôn mẫu?  

 

Như tuyết, như thép, đều là phong thái của nữ tử, không có cái gọi là nên hay không nên sống theo một dáng vẻ cố định.  

 

Nhưng ta không dám phản bác lời nàng, vì tạm thời ta vẫn chưa đánh lại nàng.  

 

Sư tỷ tính không tốt lắm, lại thích uống rượu. Mỗi lần say, nàng sẽ bắt ta tập luyện cả đêm.  

 

Những tội lỗi ta ra với sư phụ ngày xưa, bây giờ đều bị nàng đòi lại cả.  

 

*

 

Năm ta cập kê, ca ca và cha đặc biệt trở về để tham dự lễ.  

 

Theo lý, ta là đồng dưỡng tức, không cần phải tổ chức long trọng như . Nhưng mẹ đã bận rộn cho việc này từ nửa năm trước, thân thích cũng báo tin từ rất sớm.  

 

Phủ đệ giăng đèn kết hoa, trang trí lộng lẫy như mới.  

 

A Ý ngốc nghếch hỏi ta:  

 

"A tỷ, chúng ta sắp thành thân phải không? Chúng ta đều đã lớn rồi sao?"  

 

Ta không nhịn , phun cả ngụm trà vào mặt hắn.  

 

A Ý không giận, tùy tiện dùng tay áo lau đi, vẫn ta với ánh mắt đầy mong đợi.  

 

Đôi mắt hắn sáng lấp lánh, trong đó đầy tràn bóng dáng ta.  

 

"A Ý còn nhỏ lắm, có biết thành thân nghĩa là gì không?" Ta cố ý trêu hắn, véo véo má hắn.  

 

"Thành thân nghĩa là, chúng ta lớn rồi, ta muốn cưới A tỷ, giống như mẹ và cha, ân ái cả đời." Hắn rất nghiêm túc.  

 

Nhưng hắn mới chỉ bảy tuổi.  

 

Ta thở dài:  

"A Ý sau này cũng có thể thành thân với người khác, bất kể là ai, nhất định phải là người mà đệ thật lòng thích. Chỉ cần thấy nàng, trong lòng đệ sẽ vui mừng như vừa ăn mật ngọt."  

 

Đây là lời mà tẩu tẩu và mẹ từng với ta.  

 

Bọn họ chưa bao giờ nghĩ sẽ giam cầm ta cả đời.  

 

Vậy nên, ta cũng không thể giam cầm A Ý cả đời.  

 

Nhưng nghe xong lời này, A Ý há miệng khóc òa.  

 

"Hu hu hu..."  

 

Vừa khóc vừa chạy ra ngoài, ta kéo cũng không kéo lại .  

 

Hôm đó, cả phủ đều nghe thấy tiểu thiếu gia lớn:  

 

"A tỷ chính là mật ngọt trong lòng ta, A tỷ lại không muốn thành thân với ta!"  

 

Ta giải thích đến mức lưỡi cứng đơ, rõ ràng là hắn hiểu sai ý của ta!  

 

10

 

Sau khi đến tuổi cập kê, mọi người đều biết rằng đồng dưỡng tức của nhà họ Tiền trông rất xấu xí.  

 

Nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc nhà họ Tiền cưng chiều nàng như cưng mật táo.  

 

Ta vốn dĩ xấu từ nhỏ, đã quen nên cũng chẳng còn mấy bận tâm đến dung mạo của mình.  

 

Huống chi, ta võ nghệ cao cường, ai dám ta không đẹp, nắm đ.ấ.m ta đủ mạnh để đập vỡ thiên linh cái của kẻ đó.  

 

Thay đổi duy nhất sau khi đến tuổi cập kê là mẹ không cho A Ý ngủ cùng ta nữa.  

 

A Ý khóc suốt một tháng, mẹ vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, nhất quyết không lay chuyển.  

 

Sau đó, hắn ngừng khóc.  

 

Nhưng đêm đến, chờ mọi người ngủ say, A Ý sẽ lén lút chui vào phòng ta.  

 

Phải ôm lấy tay ta thì hắn mới ngủ .  

 

Khi ấy ta mười lăm tuổi, đã là một nương lớn.  

 

A Ý không hiểu, ta đã hiểu tất cả.  

 

Dẫu , ta vẫn nghĩ rằng chúng ta từ nhỏ đã ngủ cùng nhau, chuyện này chẳng có gì sai cả.  

 

Việc này trở thành bí mật giữa hai chúng ta.  

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...