Tối hôm đó, Tiền phủ đoàn tụ vui vẻ.
Ta nhận một đống quà tặng.
Từ ngày ấy, Tiền phu nhân là mẹ, Tiền lão gia là cha, đại công tử là ca ca.
Họ cố ý mặt giận bắt ta phải đổi cách xưng hô cho đúng.
08
Khi còn nhỏ, ta cũng từng có những nghi ngờ đầy bẩn thỉu trong lòng.
Ta từng nghĩ, liệu cha mẹ ta năm đó vào đại lao có phải là âm mưu của nhà họ Tiền?
Nhưng sau này, ta hiểu ra, dù là Tiền phu nhân hay Tiền lão gia…
Họ sẽ không thế, mà cũng chẳng thèm những chuyện như .
Tuy nhiên, ta cũng biết, Tiền phu nhân muốn ta đồng dưỡng tức của A Ý, hoàn toàn không phải vì lý do bà ấy .
Chỉ đơn giản là vì bát tự của ta và A Ý hợp nhau.
*
Hôm đó, ta leo lên ngọn cây để bắt chim, vô nghe Tiền phu nhân và nhũ mẫu đang ngồi nghỉ dưới gốc cây.
Nhũ mẫu hỏi:
"Phu nhân, người thật sự tin rằng tiểu thư A Tiếu sẽ là quý nhân của nhà họ Tiền sao?"
Phu nhân Tiền mỉm , đáp:
"Chẳng lẽ không phải sao?"
Nhũ mẫu im lặng một lúc, rồi ngập ngừng :
"Ngày trước, cao nhân kia nhận ơn của phu nhân một bữa cơm, nên lệ bói cho nhà họ Tiền một quẻ cuối cùng. Ông ấy nhà họ Tiền sau này sẽ gặp họa diệt môn.
'Chỉ có một người có thể cứu cả gia tộc khỏi nước sôi lửa bỏng, chính là tiểu thư A Tiếu này.'"
Tiền Phu nhân khẽ thở dài, ánh mắt đầy bâng khuâng lên bầu trời.
Nhũ mẫu tiếp lời:
"Lúc đầu, phu nhân cũng không tin."
Tiền Phu nhân nhạt:
"Ta không tin. Nhưng ta không dám đem mạng sống của cả gia tộc ra để đánh cược. Thà tin là có còn hơn không."
Nhũ mẫu gật gù:
"Phu nhân thiện tâm, ông trời cuối cùng vẫn ưu ái người. Ngài đã đưa tiểu thư A Tiếu đến bên phu nhân."
Tiền Phu nhân khẽ vuốt cây trâm gỗ trên đầu, đó là thứ ta từng tự tay khắc tặng bà. Ta không ngờ bà lại thực sự cài lên tóc.
Bà tiếp tục :
"Đứa trẻ này tuy dung mạo không nổi bật, lại có trái tim thuần hậu. Kể từ khi con bé vào phủ, sức khỏe của A Ý ngày càng tốt hơn."
Tiền Phu nhân ngắm cây trâm trong tay, ánh mắt dịu dàng:
"Nếu sau này, A Ý vẫn thích A Tiếu, ta rất mong chúng thành đôi.
Nhưng nếu hai đứa không có cảm uyên ương, thì ta cũng sẽ coi A Tiếu như con ruột mà đối xử."
Nhũ mẫu hơi do dự rồi hỏi tiếp:
"Phu nhân, người thật sự tin lời của vị cao nhân đó sao? Nhà họ Tiền sẽ gặp họa diệt môn?"
Tiền Phu nhân không trả lời, chỉ thở dài sâu rồi đứng dậy rời đi.
*
Ta ngồi xổm trên ngọn cây, hai chân đã tê cứng.
Khi trở lại viện, ta ngẩn ngơ ngồi rất lâu.
Những lời nhũ mẫu cứ vang vọng mãi trong tâm trí ta.
Nhà họ Tiền, sau này sẽ gặp họa diệt môn, chỉ có ta… mới có thể cứu sao?
Nghe thật nực .
Ta không quyền không thế, sao có thể cứu nổi một gia tộc giàu có phú quý như nhà họ Tiền?
Hơn nữa, ai lại có thể khiến gia tộc họ Tiền sụp đổ chứ?
*
A Ý ngủ trưa tỉnh dậy, khóc lóc đòi tìm ta.
Nhìn tiểu tử nhỏ bé khóc đến ướt đẫm cả mặt, tim ta cũng như tan chảy.
09
Ta đã trằn trọc suy nghĩ suốt mấy ngày liền.
Đã tưởng tượng ra hàng ngàn, hàng vạn huống, nếu một ngày nhà họ Tiền thật sự gặp nạn, ta có thể gì để cứu họ?
Đầu tiên, ta không có tiền. Mà tiền bạc, ai có thể nhiều hơn nhà họ Tiền chứ?
Thứ hai, ta không có quyền thế.
Thứ ba, dung mạo ta cũng chẳng đẹp đẽ gì. Những kế mỹ nhân mà các tiên sinh kể trong sách, thôi khỏi nghĩ đến nữa.
Vậy thì ta còn gì đây?
Liếc cọc gỗ trong sân, ánh mắt ta sáng lên, rồi càng lúc càng sáng rực.
Hộ viện từng ta là kỳ tài luyện võ khó gặp trong trăm người.
Nếu rèn luyện tốt võ nghệ, có phải ta sẽ bảo vệ những người ta muốn bảo vệ hay không?
Ta không biết thế nào mới là đúng, hiện tại, điều duy nhất ta có thể tốt chính là luyện võ.
Tiền phu nhân ta khắc khổ, sáng sớm đã chạy khắp cả phủ, luyện tập hăng say mà chẳng có quy tắc gì.
Bà dịu dàng hỏi:
"Thật sự thích? Thật sự quyết định muốn học võ à?"
Ta gật đầu, gật đầu thật mạnh.
Tiền phu nhân thở dài bất lực, xoa xoa mái tóc lưa thưa của ta:
"Con nhà ai lại thích cái này chứ?"
Ta nhíu mày:
"Vậy con con trai chẳng phải rồi sao!"
Phu nhân bật thành tiếng:
"Muộn rồi, để kiếp sau đi."
Dù không đồng , bà vẫn tìm cho ta một sư phụ luyện võ.
Mỗi tháng trả hẳn hai mươi lượng, quý đến mức ta không dám ngủ, chỉ muốn sư phụ dạy ta thêm nhiều.
Cứ như suốt hai năm, ta cao lớn lên rất nhiều, võ nghệ ngày càng tinh thông, tiến bộ vượt bậc.
Sư phụ cảm thấy không còn gì để dạy, mỗi ngày đối luyện đều bị ta đánh bại.
Ông buồn bã từ biệt Tiền phu nhân, còn giới thiệu một vị sư tỷ đến tiếp tục dạy ta.
Bạn thấy sao?