Tương Khán Nhất Tiếu [...] – Chương 14

Xuân về hoa nở, chiếc khăn che mặt mùa đông trở nên dày cộm, quán lại chẳng có bao nhiêu khách.  

 

Ta tháo khăn xuống để thở chút khí trời.  

 

Không ngờ lại bị Triệu Tú Tài bán tranh chữ ở tiệm bên cạnh thấy.  

 

Hắn sững người, như thể không nhận ra ta, trừng trừng không rời.  

 

"Ngươi sao?" Ta nhíu mày, khó chịu hỏi.  

 

Ánh mắt của hắn quá mãnh liệt, ta không thích chút nào, liền trừng lại.  

 

Hắn vội vàng xua tay: "Không, không có gì."  

 

Nhìn bộ dáng lúng túng đỏ mặt của hắn, ta xoay người đóng cửa quán.  

 

Hôm nay tâm trạng không vui, quyết định đóng cửa nghỉ bán.  

 

*

 

Hôm sau, mụ mai mối đã đến gõ cửa từ sáng sớm, mặt mày hớn hở:  

 

"Phùng nương, ở ngay trước mắt ta mà ta lại không nhận ra. Ta đã để một mỹ nhân như nương lãng phí năm tháng, thật đáng đánh mà!"  

 

Ta chẳng hiểu mụ ta định gì.  

 

Lúc này, mụ ta mới rõ ý định: Triệu Tú Tài nhờ mụ đến để cầu thân.  

 

Cầu thân?  

 

Ta không vui, đuổi thẳng bà mai ra ngoài.  

 

Ta chưa từng nghĩ đến chuyện lấy chồng.  

 

*

 

Trên phố trống kèn rộn rã, hôm nay là ngày công bố bảng vàng, tân khoa Trạng Nguyên cưỡi ngựa đi diễu phố.  

 

Ta lau tay, đứng ở cửa người cưỡi ngựa từ xa, tuy không thấy rõ khuôn mặt.  

 

Nhưng bóng lưng kia thật thẳng tắp, khí chất thanh cao, như cây ngọc trước gió.  

 

Lấy chồng? Chẳng phải nên là lấy một thiếu niên phong độ như thế này sao?  

 

Chứ tuyệt đối không thể là loại tầm thường, nhỏ nhen như Triệu Tú Tài.  

 

A Ý, nếu học hành chăm chỉ, năm nay chắc cũng đi thi rồi nhỉ?  

 

Nghĩ đến đây, ta liền vội đóng cửa quán, đội mũ che mặt đi đến nơi công bố bảng vàng.  

 

Ta cẩn thận tìm từ dưới lên trên, càng tìm càng thất vọng, không thấy tên "Tiền Sỹ Ý".  

 

Ta lại tự an ủi mình, có lẽ hắn đã đổi tên cũng không chừng.  

 

Kiên nhẫn tiếp tục tìm.  

 

Cuối cùng cũng tìm .  

 

Ta không dám tin, đi lại mấy lần, ba chữ đứng đầu bảng, Trạng Nguyên: "Tiền Sỹ Ý".  

 

Ba chữ ấy chói mắt đến mức khiến ta đau nhói.  

 

A Ý hắn thực sự rồi.  

 

Như , người cưỡi ngựa diễu phố mà ta thấy kia chẳng phải là A Ý sao?  

 

Đứa trẻ đã trưởng thành, thật đáng mừng.  

 

Ta cảm thấy tự hào, lòng cũng thấy ấm áp, quay lại quán vằn thắn thì đã là giữa trưa.  

 

Ngồi thất thần, ta nghĩ, A Ý nay đã là Trạng Nguyên.  

 

Vậy cha mẹ ta, cha mẹ chẳng phải cũng sẽ đến kinh thành sao?  

 

Nghĩ đến đây, lòng ta dấy lên niềm vui mừng cùng bối rối khó tả, đi đi lại lại trong quán.  

 

"Chủ quán, cho một bát vằn thắn."  

 

"Được thôi."  

 

Ta không ngẩng đầu, vội vã đi nấu vằn thắn.  

 

Hoàn toàn không ý người vừa gọi vằn thắn, từ lúc nghe giọng của ta đã chăm ta không rời mắt.  

 

20

 

Một bát vằn thắn trắng ngần, béo múp, bưng lên bàn.  

 

Hành lá xanh tươi, dầu mè thơm lừng.  

 

Thiếu niên ngồi thẳng lưng, chằm chằm vào bát vằn thắn hồi lâu, không hề đũa.  

 

"Khách quan, vì sao không ăn? Để lâu vằn thắn ngâm nát, hương vị cũng chẳng còn ngon đâu." Ta lên tiếng hỏi.  

 

Ánh mắt của thiếu niên vẫn chăm dừng lại trên bát vằn thắn, rồi lại chuyển sang ta.  

 

Hắn thẳng vào ta, như muốn xuyên thấu lớp mặt nạ, để thấy rõ khuôn mặt thật bên trong.  

 

"Ta đi đến nơi nào, cũng sẽ thử tất cả các tiệm vằn thắn lớn nhỏ ở đó," hắn đột ngột lên tiếng.  

 

Ta không hiểu ý, liền đáp lại:  

 

"Vậy ngài quả thật là người rất thích vằn thắn. Tay nghề của ta là học từ tổ mẫu, đảm bảo ngài ăn rồi còn muốn ăn thêm."  

 

Hắn im lặng không nữa, chỉ có khóe mắt bỗng ửng lên thứ cảm mà ta chẳng thể hiểu nổi.  

 

Hắn cầm lấy đôi đũa, gắp một miếng vằn thắn bỏ vào miệng.  

 

Ban đầu trông hắn thật nho nhã, vừa nuốt miếng đầu tiên, đôi mắt hắn bỗng mở to.  

 

Hắn ngẩng đầu ta, trong ánh mắt lộ ra sự vui mừng, kích , và cả không thể tin nổi.  

 

Xung quanh, thực khách bắt đầu xì xào:  

 

"Đó chẳng phải là tân khoa Trạng Nguyên sao?"  

 

"Nghe , dù ai nài nỉ cỡ nào, Trạng Nguyên cũng không chịu để mình bị bắt rể, vì rằng trong nhà đã có thê tử rồi."  

 

Nghe , ta ngẩng đầu lên, kỹ thiếu niên đang chăm ta.  

 

Tám năm không gặp, hắn thay đổi quá nhiều, đến mức ta thật sự không nhận ra.  

 

Hắn chính là A Ý.  

 

Hắn ta, bất chợt bật , rồi lại òa khóc.  

 

"A tỷ, cuối cùng ta cũng tìm tỷ rồi!"  

 

Ta giật nảy mình. Không lẽ chỉ dựa vào bát vằn thắn mà hắn nhận ra ta sao?  

 

Tiểu đồng bên cạnh hắn rất nhanh nhẹn, lập tức mời hết thực khách khác ra ngoài.  

 

Cửa vừa khép lại, ta đã bị nam nhân trước mắt kéo vào lòng, ôm chặt đến mức như muốn ép ta tan vào lồng n.g.ự.c hắn.  

 

"A tỷ, ta tìm tỷ khổ quá!"  

 

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...