Tuổi Thơ Trọn Vẹn – Chương 8

Tôi ở bộ phận thứ ba lâu như , không chỉ để trò cho thiên hạ.

 

Sau khi Lâm Minh bị bắt, luật sư của tôi lập tức khởi kiện ta vì tội chuyển nhượng tài sản trái pháp luật trong thời kỳ hôn nhân.

 

Nếu muốn bù lại số tiền đó, ta phải thừa nhận hành vi chuyển tài sản bất hợp pháp.

 

Dù thế nào, tội danh tham ô công quỹ cũng không thể tránh khỏi.

 

Số tiền rất lớn, đủ để ta ngồi tù.

 

Đồng tiền thuộc về tôi, một xu cũng không thiếu.

 

Khi Lâm Minh bị bắt, mẹ ta đã tìm tôi mấy lần.

 

Nhưng tôi có vệ sĩ, bà ta thậm chí không thể tiếp cận tôi.

 

10

 

Hệ thống âm thanh vang lên một bản nhạc nhẹ nhàng, Tôn Hạo Thần bước lên sân khấu với một bó hoa trên tay.

 

Anh ta định tỏ với tôi trước mặt tất cả nhân viên trong công ty.

 

Bước lên sân khấu, ta tôi bằng ánh mắt đắm đuối:  

 

"Triều Vân, thật ra tôi đã thích em từ lâu. Trước đây, khi chúng ta cùng khởi nghiệp trong một văn phòng chỉ mười mấy mét vuông, chính em đã viên tôi...  

 

"Tôi luôn chờ đợi em."

 

Ánh mắt ta đầy "chân " chỉ khiến người ta buồn nôn.

 

Tôi ta, ánh mắt lạnh lùng không chút cảm .

 

Lâm Minh là kẻ cặn bã, ta cũng chẳng tốt hơn.

 

Bao năm qua ta không kết hôn, phụ nữ bên cạnh thì không ngừng thay đổi.

 

Tin đồn lan truyền nhiều đến mức chính ta cũng tin mình là người si .

 

Để lấy cổ phần của tôi, ta có thể ra những lời khiến người khác ghê tởm như thế.

 

Hơn ba mươi tuổi rồi, còn muốn đóng vai thuần khiết.

 

Cuối cùng nghe ta xong, tôi cướp lấy micro.  

 

Cười mỉm, :  

 

"Anh xứng đáng với những điều tốt đẹp hơn, chứ không phải loại tốt nhất như tôi."

 

Nói xong, tôi quay xuống phía nhân viên:  

 

"Tổng giám đốc Tôn chỉ đang với mọi người thôi, tiếp tục tiệc tất niên nào."

 

Đặt micro xuống, tôi không để ý đến sắc mặt của Tôn Hạo Thần mà trực tiếp bước xuống sân khấu.

 

Thật sự nghĩ rằng tôi sống uổng phí bao năm qua sao?

 

Tôn Hạo Thần và Lâm Minh từ lâu đã đặt lợi ích lên hàng đầu, những lời ra đều là giả dối.

 

Đàn ông khi có tiền sẽ thay đổi.

 

Vậy tại sao họ lại nghĩ rằng phụ nữ có tiền vẫn sẽ mãi là bông hoa nhỏ ngây thơ và hiền lành?

 

*

 

Ngày hôm sau, đoạn video tỏ trong buổi tiệc đăng lên mạng.

 

Cộng đồng mạng biến ta thành nam phụ si trong tiểu thuyết, còn tôi là nữ chính không biết điều.

 

Họ mỉa mai một người phụ nữ ly hôn, mang con theo như tôi, còn dám từ chối "ông hoàng kim cương" như Tôn Hạo Thần.

 

Trên mạng ngập tràn những lời chỉ trích nhắm vào tôi.

 

Tôn Hạo Thần đứng sau thao túng dư luận, bôi nhọ tôi.

 

Trong văn phòng, Triệu Tuyết đưa cho tôi tập tài liệu về các dự án mà Tôn Hạo Thần đã bị bác bỏ.

 

Sáng nay, tất cả các tài liệu qua tay ta đều bị từ chối.

 

Thương trường như chiến trường, kỵ nhất là hành cảm tính và tự phụ.

 

Anh ta nghĩ có thể dùng cách này để ép tôi cúi đầu sao?

 

Nằm mơ!

 

Anh ta sẽ phải trả giá đắt cho sự ngạo mạn của mình.

 

*

 

Một tháng sau, vụ án của Lâm Minh cuối cùng cũng đưa ra xét xử.

 

Với số tiền tham ô công quỹ lớn, ta bị kết án tám năm tù giam.

 

Sau khi bù lại số tiền đã tham ô, ta còn phải trả cho tôi số tài sản đã chuyển nhượng trong thời kỳ hôn nhân.

 

Tôi đến thăm ta.

 

Anh ta gầy gò và tiều tụy đi rất nhiều, trông giống như thời chúng tôi mới khởi nghiệp.

 

Khi thấy tôi, mắt ta lập tức đỏ hoe:  

 

"Triều Vân, hối hận rồi... Anh không nên đối xử với em như .  

 

"Em tốt với như thế, thực sự hối hận!  

 

"Hứa Hòa... đã bỏ đứa bé rồi."

 

Đúng như tôi dự đoán, bố đứa trẻ vào tù, ta thai cũng là điều dễ hiểu.

 

Nước mắt của kẻ cặn bã chẳng đáng giá chút nào.

 

Nhưng lúc này tôi vẫn phải diễn vai cho tròn:  

 

"Lâm Minh, hãy cải tạo tốt trong đó, bên ngoài tôi sẽ giúp lo liệu mọi thứ.  

 

"Tôn Hạo Thần thay đổi rồi. Anh ta chèn ép tôi trong công ty, thu mua cổ phiếu lẻ để suy yếu thế lực của tôi.  

 

"Chắc cũng không muốn thấy tâm huyết của chúng ta bị ta thâu tóm, đúng không?"

 

Ban đầu, khi tôi nhắc đến cổ phần của ta, ta còn do dự.

 

*

 

Thời gian trôi qua, chỉ còn mình tôi đến thăm ta.

 

Mang đồ ăn thức uống, quan tâm hỏi han.

 

Con người khi gặp khó khăn, dù là một ngọn cỏ cũng sẽ xem như dây leo cứu mạng.

 

Chỉ sau ba tháng, tôi đã có quyền đại diện cổ phần của ta.

 

Thu mua cổ phiếu lẻ, lôi kéo các giám đốc, tổ chức lại hội đồng quản trị và bầu cử chủ tịch mới.

 

Lúc này, Tôn Hạo Thần mới nhận ra rằng ta đã đánh giá thấp tôi.

 

Khi ta còn đang bận nghĩ cách ép tôi chấp nhận ta, tôi đã bắt đầu tiến hành loại bỏ ta ra khỏi công ty.

 

11

 

Tôn Hạo Thần có thế lực quá lớn trong công ty, ngay cả khi tôi đã trở thành Chủ tịch Hội đồng Quản trị, việc đối phó với ta vẫn mất hai năm để giành lại quyền lực thực sự từ tay ta.

 

Trong hai năm đó, tỷ lệ cổ phần trong tay tôi đã vượt quá 50%.

 

Công ty giờ đây hoàn toàn do tôi nắm quyền.

 

Lâm Tử An giờ đã vào tiểu học.

 

Từ sau ngày Lâm Minh vì lợi ích mà từ bỏ nó, con bé chưa từng nhắc đến chuyện của cha mình nữa.

 

Mẹ của Lâm Minh tôi sắp xếp về quê an dưỡng.

 

Vì tôi đại diện cổ phần của Lâm Minh, tất nhiên không thể bạc đãi mẹ ta.

 

Còn về số cổ phần trong tay Lâm Minh...

 

Còn sáu năm nữa, đến khi ta ra tù, mọi thứ đã hoàn toàn thay đổi.

 

*

 

Hôm nay, tôi dẫn Lâm Tử An ra ngoài ăn tối thì bất ngờ nghe thấy tiếng chửi bới vang lên.

 

Tôi ngước mắt và bắt gặp một gương mặt quen thuộc.

 

Hứa Hòa đang túm lấy một trẻ, mắng nhiếc là "đồ tiểu tam rẻ mạt".

 

Người đàn ông đứng bên cạnh lao tới, giáng cho Hứa Hòa một cái tát:  

 

"Câm miệng lại! Về nhà ngay cho tôi!"

 

bị Hứa Hòa nắm chặt bật khóc nức nở:  

 

"Người không mới là kẻ thứ ba! Tôi và ấy nhau thật lòng!"

 

Nói xong, người đàn ông ôm rời khỏi nhà hàng.

 

Chỉ còn lại Hứa Hòa đứng yên tại chỗ, tay ôm mặt.

 

Tôi thu lại ánh , dẫn Tử An vào phòng riêng.

 

Có lẽ đây chính là báo ứng.

 

-HẾT-

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...