Tuổi Thơ Trọn Vẹn – Chương 6

Tôi cốc nước cam, không đến.  

 

Trước khi tôi kịp mở miệng, Hứa Hòa không nhịn nữa, mang theo giọng nghẹn ngào hỏi:  

 

"Cô còn muốn gì nữa?"  

 

Tôi bật .  

 

Đến chút tâm lý vững vàng này cũng không có, sao đủ tư cách "người thứ ba"?  

 

Tôi không trả lời ta, đứng lên với mọi người trong sảnh:  

 

"Xin lỗi vì đã mượn không gian của phòng ba. Hôm nay tôi mời bữa trưa, thư ký Hứa, hãy hỏi mọi người muốn ăn gì, trước giờ trưa mang hết vào văn phòng."  

 

Kẻ thứ ba, dù ở đâu cũng là đối tượng bị ghét bỏ.  

 

Những người này đã tôi hành hạ Hứa Hòa cả buổi sáng, giờ đến lượt họ hưởng lợi.  

 

Cả phòng đồng thanh:  

 

"Cảm ơn phu nhân!"  

 

Tôi chỉ vào bảng tên trên bàn, mỉm :  

 

"Đừng gọi là phu nhân."  

 

Một giọng đồng thanh khác lại vang lên:  

 

"Cảm ơn Tổng Giám đốc Liễu!"  

 

Tôi quay sang Hứa Hòa, nước mắt ta cuối cùng không kìm nữa mà trào ra như suối.  

 

"Thư ký Hứa, tôi muốn ăn món lẩu cay bên kia đường, không cho rau mùi, không tỏi, ít sa tế, thêm dấm."  

 

"Tôi muốn cơm xá xíu, bò và xá xíu, không ớt."  

 

"…"  

 

Nhân viên từng người một, thi nhau đặt món với đủ kiểu cầu đa dạng.  

 

Cả bộ phận hơn 100 người, gọi ra đến 60-70 quán ăn khác nhau.  

 

Hứa Hòa cắn răng, nước mắt rơi từng giọt.  

 

Tình không cần quyền lực hay danh phận? Tôi thật muốn xem thử của Lâm Minh dành cho có thể giúp chịu đựng bao lâu.  

 

Trong môi trường công sở, ai cũng biết sắc mặt mà hành .  

 

Chuyện buổi sáng lan truyền khắp công ty.  

 

Thậm chí có cả video quay cảnh Hứa Hòa lén lau nước mắt bị tung lên.  

 

*

 

Đến trưa, Tôn Hạo Thần mời tôi đi ăn.  

 

Tôi đồng hồ, đã qua giờ ăn trưa hơn 30 phút mà Hứa Hòa vẫn chưa quay lại.  

 

Tôi dặn dò những người trong văn phòng:  

 

"Có vẻ thư ký Hứa không thể mua về kịp bữa trưa. Mọi người chọn quán gần đây mà ăn, tôi mời."  

 

Khi Hứa Hòa quay lại, phát hiện toàn bộ bộ phận đã trống không.  

 

Cả buổi chiều, ta không xuất hiện thêm lần nào.  

 

Lúc 4 giờ chiều, giáo viên chăm trẻ ở nhà gọi điện cho tôi, rằng có người tự xưng là mẹ chồng của tôi đến.  

 

Kể từ hôm sinh nhật của Lâm Tử An, tôi chưa quay lại biệt thự nhà họ Lâm.  

 

Căn hộ tôi đang ở thuộc sở hữu của tôi, mẹ chồng không có mật mã để vào.  

 

Giáo viên chỉ nghe lời tôi, không có sự đồng ý của tôi, không ai có thể đưa Lâm Tử An đi.  

 

*

 

Vừa cúp máy, điện thoại của mẹ chồng đã gọi tới.  

 

Bà mở miệng đã chất vấn:  

 

"Liễu Triều Vân, giấu cháu tôi ở đâu? Mau đưa nó về đây, về chăm con cho đàng hoàng!  

 

"Cô loại người không ra gì, còn không cho tôi vào nhà."  

 

"Một người phụ nữ mà cứ ra ngoài bươn chải, trông như thế ai mà thích nổi! Cô còn chuyện ở công ty nữa, với cái kiểu như , con trai tôi thích mới là lạ!"  

 

"Nếu bây giờ dẫn con về, tôi sẽ coi vẫn là người nhà họ Lâm!"  

 

Trở thành người nhà họ Lâm là một vinh hạnh lắm sao?  

 

*

 

Tôi lập tức cúp máy, tiện tay đưa bà vào danh sách đen.  

 

Thật đúng là không biết điều.  

 

08

 

Tôi cầu phòng nhân sự tính Hứa Hòa nghỉ việc buổi chiều là vắng mặt không phép.  

 

Theo quy định của công ty, nếu nghỉ không phép ba ngày liên tiếp sẽ tự bị coi là thôi việc.  

 

Hứa Hòa nghỉ liên tiếp hai ngày, và xuất hiện vào ngày thứ ba, ngay trước hạn chót.  

 

Cô ta mặc bộ đồ Chanel mới, tay xách túi Hermès phiên bản White House, cổ đeo một chuỗi dây chuyền kim cương.  

 

Có vẻ như những uất ức hôm trước đã Lâm Minh đền bù không ít.  

 

Cô ta đặt túi lên bàn, giơ tay với bộ móng dài mới che miệng, giọng điệu uốn éo:  

 

"Tổng Giám đốc Liễu, tôi mấy ngày qua không khỏe, nghỉ ngơi vài hôm nên không kịp thông báo với chị. Chắc chị không trách tôi chứ?"  

 

Giọng điệu ẻo lả đến mức không thể lẫn đi đâu .  

 

Tôi nhếch môi . Mới chỉ bắt đầu thôi mà.  

 

Chịu đựng một ngày hai ngày thì , còn một tuần hay hai tuần?  

 

Có vô số cách để khó dễ. Lâm Minh có thể dỗ ta bằng một túi Hermès hôm nay, ta không thể mua túi Hermès mỗi ngày.  

 

*

 

Một tuần sau, Hứa Hòa lại không đi .  

 

Cuối cùng, Lâm Minh cũng phải ra mặt. Anh ta đề nghị tôi đưa cả Lâm Tử An về nhà ăn cơm.  

 

Lần này, tôi không từ chối.  

 

*

 

Tại biệt thự nhà họ Lâm, tôi dẫn Lâm Tử An và giáo chăm trẻ Trương tỷ cùng đến.  

 

Mẹ chồng vừa thấy Lâm Tử An liền vội vã tiến tới:  

 

"Ôi, cháu ngoan nhớ bà c.h.ế.t mất, lại đây để bà thơm một cái nào!"  

 

Bà còn chưa kịp chạm vào Lâm Tử An, Trương tỷ đã ngăn lại:  

 

"Xin lỗi, miệng người lớn chứa rất nhiều vi khuẩn, sức đề kháng của Tử An yếu, không nên tiếp với nước bọt của bà."  

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...