Sáng thứ hai, tôi mặc lại bộ vest đã lâu không đụng tới, lái xe đến công ty.
Đã hai năm rồi tôi chưa quay lại. Ngày xưa, Tân Hưng chỉ là một công ty nhỏ trong một tòa nhà văn phòng.
Giờ đây, cả tòa nhà đều thuộc về Tân Hưng.
Khi tôi định bước vào, một nhân viên bảo vệ chặn lại.
"Người không phận sự, cấm vào."
Nhân viên bảo vệ không nhận ra tôi là bình thường, lập tức nhận định tôi là "người không phận sự" thì lại không bình thường chút nào.
Tôi định lên tiếng, phía sau đột nhiên vang lên giọng nam:
"Cô ấy không phải người không phận sự."
Quay đầu lại, tôi thấy Tôn Hạo Thần với nụ trên môi đang đứng đó:
"Triều Vân, đã lâu không gặp."
Anh ta không thay đổi nhiều, không béo phì, không dầu mỡ.
Trên người còn phảng phất nét trưởng thành của một người đàn ông.
Tôi mỉm , nhân viên bảo vệ lại lúng túng :
"Tổng Giám Đốc Tôn... thư ký Hứa đã dặn không cho ấy vào..."
Sắc mặt Tôn Hạo Thần trầm xuống, giọng lạnh lùng:
"Công ty này từ khi nào đến lượt một thư ký quyết định?"
Nhân viên bảo vệ cúi đầu không dám gì, vẫn đứng chắn trước cổng không cho tôi qua.
05
Quả là thế đảo ngược trời đất.
Mọi kiên nhẫn của tôi đã cạn kiệt.
Tầng một của công ty đã tụ tập không ít nhân viên đứng xem kịch vui.
Sắc mặt của Tôn Hạo Thần cũng có chút khó coi.
Đường đường là Phó Tổng, lại bị chặn ngay dưới tòa nhà công ty mình.
Chuyện này mà lan ra ngoài thì chỉ có vỡ bụng.
Nhưng không sao. Nếu họ không cho tôi vào, tôi sẽ tự vào.
Sảnh tầng một có treo một thanh kiếm thép lơ lửng.
Đó là thanh kiếm Damocles mà ngày trước tôi nhờ người rèn biểu tượng.
Khi Lâm Minh và Tôn Hạo Thần muốn công ty thêm hoành tráng, tôi nhất quyết đặt thanh kiếm này ở đây.
Thanh kiếm nặng hơn 40 cân, dù không sắc bén dùng để đập thì rất hợp.
Tôi là người lý lẽ.
Cái cổng chắn không nhận diện ra tôi rõ ràng không phải thứ tốt đẹp.
Nếu , giữ nó lại để gì?
*
"Bốp—Bốp—"
Tiếng va đập liên tiếp vang vọng khắp sảnh.
Nhân viên bảo vệ há hốc mồm, nhân viên xung quanh cũng vội lấy điện thoại ra ghi lại cảnh tượng hiếm có này.
Thứ này còn cứng hơn cả lâu đài đồ chơi, đập mãi mới để lộ vài sợi dây điện bên trong.
Khi tôi chuẩn bị đập tiếp, Hứa Hòa từ trên lầu đi xuống:
"Cô đang gì ? Bảo vệ, mau ngăn người phụ nữ điên này lại!"
Bảo vệ định tiến lại gần, Tôn Hạo Thần bước lên chắn trước tôi:
"Thư ký Hứa, Liễu Triều Vân là Phó Tổng của công ty. Cô có quyền gì mà cản ấy?"
Mặt Hứa Hòa như nuốt phải ruồi.
Dưới con mắt của bao người, lại thêm Tôn Hạo Thần cản trở, ta không thể bảo bảo vệ đuổi tôi đi .
Tôi kéo thanh kiếm thép bước vào thang máy, lướt qua Hứa Hòa.
Nhìn vẻ mặt khó chịu của ta, tôi mỉm :
"Nói với Lâm Minh, cha của hắn đã mang theo thanh kiếm Damocles đến để phán xét hắn."
Cửa thang máy đóng lại, Tôn Hạo Thần bật .
Ánh mắt ta lộ vẻ tán thưởng: "Triều Vân, bao năm rồi mà vẫn không thay đổi."
Tôi không gì. Chúng tôi đều đã thay đổi.
Đã không còn là những thanh niên trẻ tuổi, hết lòng vì nghĩa nữa.
*
Tầng cao nhất là văn phòng dành cho cấp quản lý.
Văn phòng của tôi trước đây là lớn nhất.
Nhưng hôm nay, tôi phát hiện nó đã bị Lâm Minh cho đập thông.
Gã này đúng là trơ trẽn đến tận cùng.
Tôn Hạo Thần vỗ vai tôi: "Chuyện nhà của hai người, tôi không can thiệp."
Tôi gọi ta lại: "Đây không phải là chuyện nhà."
*
Có Tôn Hạo Thần dẫn đường, tôi dễ dàng vào văn phòng của Lâm Minh.
Lâm Minh ngồi sau bàn việc, mặt đen như than. Rõ ràng ta biết hết chuyện vừa xảy ra dưới lầu:
"Liễu Triều Vân, có thể đừng rối nữa không?"
Tôi không muốn dài dòng, rút hợp đồng cổ phần từ trong túi ra:
"Lâm Minh, tôi không có thời gian đôi co. Trong vòng một tiếng, hãy trả lại những thứ vốn thuộc về tôi, từ dự án, bộ phận, cho đến văn phòng này. Nếu không, tôi sẽ bán toàn bộ cổ phần cho Tôn Hạo Thần ngay lập tức."
Sắc mặt Lâm Minh lập tức thay đổi.
Anh ta biết rằng nếu tôi muốn bán, Tôn Hạo Thần dù có phải bán nhà cũng sẽ mua.
Trước khi kết hôn, để tránh tranh chấp không đáng có, chúng tôi đã công chứng cổ phần.
Cổ phần gốc của tôi từ đó đến nay chưa từng bị vào.
Cổ phần của Lâm Minh và Tôn Hạo Thần luôn ở mức ngang nhau.
Nhưng dù có hay không công chứng, tôi vẫn là vợ của Lâm Minh.
Gia đình chúng tôi nắm giữ 56% cổ phần.
Hai năm qua, tôi không ra mặt, Lâm Minh đã xem cổ phần của tôi là vật trong tay, và đang dần có xu hướng độc chiếm.
Khi dựng công ty, mọi người như em.
Nhưng giờ công ty đã ổn định, từng đồng lợi ích đều là xung đột.
Một núi không thể có hai hổ.
Tôn Hạo Thần không có lý do gì phải chịu lép vế.
Bạn thấy sao?