Tuổi Thơ Trọn Vẹn – Chương 3

Anh ta thốt lên một câu đầy đe dọa: "Liễu Triều Vân, chúng ta ly hôn! Tôi chịu đựng đủ rồi!"  

 

Mẹ chồng ôm lấy Lâm Tử An từ phía sau tôi, lao ra:  

 

"Ly hôn! Nhà họ Lâm chúng tôi không chấp nhận một người con dâu độc ác như !"  

 

Tôi cúi đầu Lâm Tử An. Khuôn mặt nhỏ nhắn của con đầy nước mắt, khóc đến mức như mèo nhỏ lem luốc.  

 

Lưng và m.ô.n.g chằng chịt vết roi đỏ bầm, cặp chân mày nhíu lại vì đau đớn.  

 

Tôi hỏi con: "Tử An, ba con muốn ly hôn với mẹ. Con nghĩ thế nào?"  

 

Hứa Hòa vội vàng xen vào: "Tử An, dì Hòa Hòa mẹ của con có không? Dì sẽ mua thật nhiều bánh kem và đồ chơi cho con."  

 

Mẹ chồng vuốt tóc cậu bé: "Cháu ngoan, điều ước sinh nhật của cháu sắp thành hiện thực rồi."  

 

Lâm Minh cũng con với ánh mắt đầy khích lệ.  

 

Nhưng Lâm Tử An lắc đầu.  

 

"Không ly hôn đâu, con không muốn ba mẹ ly hôn."  

 

Hứa Hòa sợ cậu bé không hiểu ly hôn nghĩa là gì, liền ngồi xổm xuống dỗ dành: "Tử An, con có muốn dì mẹ không? Chỉ cần ba mẹ con ly hôn, dì sẽ trở thành mẹ của con.  

 

"Ba và bà nội đều ở đây, con cứ yên tâm đi, mẹ con không dám đánh con nữa đâu."  

 

Lâm Tử An tôi, cái đầu lắc như cái trống lắc:  

 

"Không! Con chỉ có một người mẹ thôi. Mẹ ơi, con xin lỗi!"  

 

Cậu bé giật tay khỏi Hứa Hòa, lao vào lòng tôi.  

 

Con tôi sinh ra, không thể trở thành con d.a.o đ.â.m ngược lại tôi.  

 

Con còn nhỏ, chưa hiểu nhiều thứ.  

 

Chưa hình thành thế giới quan, dễ bị người khác mê hoặc.  

 

Con không hiểu việc Hứa Hòa trở thành mẹ của con có ý nghĩa gì.  

 

Đây không chỉ là một miếng bánh kem hay một món đồ chơi.  

 

Tôi có thể cho con hiểu, có thể sửa chữa sai lầm cho con.  

 

Lần này, tôi có thể tha thứ cho con.  

 

Nhưng không phải sự tha thứ vô điều kiện, không có cái giá phải trả.  

 

Hôm nay, tôi sẽ dạy con bài học đầu tiên trong cuộc đời sáu năm của con.  

 

Khi lời không hiệu quả, đôi khi vũ lực sẽ dễ dàng thuyết phục hơn.  

 

Rất rõ ràng, chồng và mẹ chồng tôi cũng chưa từng học qua bài học này.  

 

Tôi không ngại, trong lúc giáo dục con trai mình, tiện thể dạy dỗ cả họ.  

 

04

 

Tôi bế Lâm Tử An lên, thẳng vào Lâm Minh đang sững sờ:  

 

"Chuyển toàn bộ cổ phần công ty cho tôi, tôi sẽ ly hôn với ."  

 

"Đừng mơ!"  

 

Tôi nhướng mày, nếu không đồng ý, chẳng có gì để thêm.  

 

Khi tôi quay người định xuống lầu, Hứa Hòa gọi tôi lại:  

 

"Khoan đã, đánh tôi, tôi sẽ báo cảnh sát!"  

 

Tôi mỉm lạnh lùng ta:  

 

"Tùy thôi. Tôi sẵn sàng bồi thường bằng tiền, sử dụng tài sản chung của vợ chồng mà Lâm Minh đã tiêu cho để trả.  

 

"Nhưng, Hứa Hòa, tôi có thể đòi lại bất cứ lúc nào. Cô có khả năng hoàn trả không?"  

 

Sắc mặt Hứa Hòa bỗng trở nên trắng bệch.  

 

Trong năm qua, Lâm Minh đã tiêu không ít tiền cho ta.  

 

Lâm Minh lập tức bảo vệ ta: "Cô đừng dọa ấy, tất cả đều là tôi tự nguyện."  

 

Ngày xưa, Lâm Minh từng có dáng vẻ thư sinh, gầy gò thanh tú.  

 

Nhưng giờ ở tuổi này mà vẫn diễn vai nam chính ngôn thì thật đáng kinh tởm.  

 

Tôi cong môi nhạt: "Cảm thật đấy, chuyện cảm lòng người giữa một gã ngoại và một bồ nhí."  

 

"Đủ rồi!"  

 

Lâm Tử An đã mệt mỏi cả ngày, bắt đầu lơ mơ ngủ. Tôi không có tâm trạng đôi co thêm với họ.  

 

Tôi với Lâm Minh: "Thông báo cho biết, dọn sạch văn phòng của tôi. Thứ hai tới tôi sẽ quay lại việc."  

 

Nói xong, tôi bế Lâm Tử An rời đi.  

 

Phía sau, tiếng Lâm Minh điên cuồng vang lên:  

 

"Cô đi ? Ai chăm con? Cô thôi rối đi! Hoặc là ly hôn, hoặc là ở nhà chăm con đàng hoàng!"  

 

Công ty mà Lâm Minh đang quản lý, ban đầu là do tôi, Lâm Minh và Tôn Hạo Thần cùng sáng lập.  

 

Sau khi tốt nghiệp, chúng tôi là những người tốt nhất.  

 

Lâm Minh xuất thân khó khăn có tài năng và chăm chỉ.  

 

Khi đó, chúng tôi dựa vào nhiệt huyết tuổi trẻ, cộng với 800.000 tệ mà tôi và Tôn Hạo Thần gom góp , lập nên công ty Tân Hưng.  

 

Về sau, công ty ngày càng lớn mạnh. Tôi và Lâm Minh nảy sinh cảm qua thời gian.  

 

Sau khi kết hôn và sinh con, tôi bị Lâm Tử An quấn lấy đến mức không còn sức lực quản lý công ty.  

 

Vị trí Phó Tổng của tôi dần trở thành hữu danh vô thực.  

 

Nhưng tôi vẫn nắm giữ 35% cổ phần trong tay.  

 

Đưa Lâm Tử An về căn hộ của tôi trong trung tâm thành phố, thằng bé đã ngủ say.  

 

Tôi dùng bông gạc nhẹ nhàng bôi thuốc sát trùng lên vết thương của con.  

 

Nói không đau lòng là dối.  

 

Nhưng dù đau lòng đến đâu, tôi cũng không thể để mọi thứ tiếp diễn như .  

 

Mấy ngày qua, tôi đã tìm một đội ngũ giáo dục trẻ chuyên nghiệp. Tôi sẽ không ở nhà mẹ toàn thời gian nữa, và Lâm Tử An cũng không thể để bà nội chăm sóc.  

 

May mắn, tôi không thiếu tiền.  

 

*

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...