Cây gậy golf vung lên một đường cong đẹp mắt.
Lâu đài theo đó mà vỡ vụn.
Cùng với lâu đài, tôi đập nát cả tuổi thơ đẹp đẽ của con.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt ngay lập tức và khuôn mặt kinh ngạc của mẹ chồng, tôi lại vung cây gậy, từng cú, từng cú.
Cho đến khi bộ lắp ráp tan thành từng mảnh, cây gậy cũng cong oằn.
Lâm Tử An khóc nức nở, giọng xé lòng: "Đừng mà! Mẹ đúng là mẹ xấu xa! Con không cần mẹ nữa! Con muốn dì Hòa Hòa!"
Tôi nhếch môi lạnh.
Tôi kéo cậu bé ra khỏi vòng tay của mẹ chồng.
Tiếng khóc của cậu càng lớn hơn, tôi cảm thấy phiền phức không chịu nổi.
Tôi tiện tay rút một tờ khăn giấy, nhét vào miệng con.
Mẹ chồng bị hành của tôi cho sửng sốt:
"Cô định gì cháu tôi? Tiểu Vương, nhanh... nhanh gọi điện cho Lâm Minh bảo nó về ngay, vợ nó điên rồi!"
Tôi không đáp, chỉ kéo Lâm Tử An lên tầng hai.
Vào phòng ngủ của tôi, khóa cửa lại.
Tiếng khóc của Lâm Tử An nhỏ dần, cậu bé cũng không còn kêu đòi dì Hòa Hòa nữa, mà quay sang gào gọi bà nội.
Cậu biết, chỉ có bà nội mới cứu mình.
Tôi bẻ ba nhánh roi từ chậu cây xanh, đứng con từ trên cao.
Tôi cũng lần đầu mẹ, không có kinh nghiệm.
Chỉ biết chiều con, dồn hết những gì tốt đẹp nhất cho con.
Nếu cách này không hiệu quả, thì tôi sẽ đổi cách.
Tôi không biết dạy trẻ, tôi đã từng huấn luyện chó.
Khi một con ch.ó lần đầu nhe nanh với , phải cho nó biết cái giá phải trả.
Để nó nhớ mãi không dám nhe nanh với lần nữa.
Ngày hôm đó, tôi đánh gãy ba nhánh roi.
Đập tan toàn bộ đồ chơi của Lâm Tử An.
Lâm Tử An khóc trong phòng, mẹ chồng khóc ngoài cửa.
Hai bà cháu cùng hòa nhạc, giúp tôi giải tỏa mệt mỏi.
Một giờ sau, tiếng mở cửa và giọng của đàn ông vang lên bên ngoài.
Lâm Minh đã về.
Người đàn ông rằng công ty có việc quan trọng đến mức không thể dành thời gian mừng sinh nhật con trai rốt cuộc đã xuất hiện:
"Liễu Triều Vân, mở cửa ra."
Ngay sau đó là giọng nữ vang lên: "Chị Triều Vân, chị mau mở cửa, Tử An chỉ là một đứa trẻ thôi mà."
Nghe giọng đó, tay tôi đang định mở cửa liền khựng lại.
Giọng của Hứa Hòa gấp gáp, nghe còn quan tâm Lâm Tử An hơn cả Lâm Minh - người cha ruột.
Tôi quay đầu Lâm Tử An, cậu bé vừa nghe thấy giọng Hứa Hòa thì ngẩng lên, rồi lại cúi đầu xuống như nghĩ đến điều gì đó.
"Triều Vân, ngay cả khi chị giận cũng không nên trút giận lên Tử An, chẳng trách Tử An không thích chị!"
Tôi lạnh, mở toang cửa phòng.
Cảnh tượng trong phòng khiến họ hít một hơi lạnh.
Mẹ chồng không chịu nổi, lập tức xông vào bế lấy Lâm Tử An.
Căn phòng bừa bộn, cơ thể nhỏ bé của Lâm Tử An quỳ trên sàn, lưng và m.ô.n.g đầy những vết roi đỏ rực.
"Ôi trời ơi, cháu ngoan của tôi! Liễu Triều Vân, đúng là người đàn bà ác độc! Có mẹ, Tử An đúng là xui xẻo cả đời! Nếu còn đánh cháu tôi nữa, tôi không sống nổi đâu!"
Tôi lạnh lùng đáp: "Tốt, không muốn sống thì đi c.h.ế.t đi."
03
Tiếng khóc của mẹ chồng bỗng nhiên ngưng bặt.
Bà không ngờ tôi lại như :
"Liễu Triều Vân, rốt cuộc muốn gì? Đây là cách mẹ sao?"
Người cha ruột đã phủi tay với con cái ngay từ khi chúng sinh ra, giờ đây lại hỏi tôi câu này nhiều nhất: "Đây là cách mẹ sao?"
Anh ta lấy tư cách gì để hỏi tôi điều đó.
Nhìn khuôn mặt giờ đã phát tướng, không còn dáng vẻ như lúc trẻ, tôi giơ tay lên và tát mạnh một cái.
"Á!"
Đầu của Lâm Minh nghiêng sang một bên, cú tát này tôi đã dồn hết sức lực, khiến lòng bàn tay tôi bỏng rát.
Gương mặt ta lập tức sưng đỏ.
Bao năm qua, việc nuôi dạy và chăm sóc con cái đã khiến tôi không còn là yếu đuối, vai không thể gánh, tay không thể nâng nữa.
Giờ đây, mẹ khiến tôi trở nên mạnh mẽ.
Anh ta tôi không thể tin nổi: "Cô điên rồi à?"
Hứa Hòa chỉ tay vào tôi: "Cô... sao có thể đánh người!"
Ngón tay mềm mại của ta vuốt nhẹ lên mặt Lâm Minh, đôi mắt đầy vẻ xót xa không che giấu :
"Anh Minh, có đau không... Chị Triều Vân, dù chị có giận thì cũng không đánh người. Tử An mới chỉ sáu tuổi, nó chỉ muốn tôi mẹ của nó thôi, mà chị ra tay nặng như . Không trách Minh và Tử An không thích chị—"
"Bốp——"
Tôi trở tay tát thẳng vào mặt Hứa Hòa.
Kẻ hèn hạ thường đi đôi với nhau, cái tát của tôi cũng phải tặng cả đôi.
Như tôi đã , mẹ khiến tôi trở nên cứng cỏi.
"Á!"
Tiếng hét của Hứa Hòa vang vọng khắp biệt thự, Lâm Minh quên luôn cảm giác đau từ cú tát trước, vội vàng ôm lấy ta.
Bạn thấy sao?