19.
Đêm tân hôn của tôi và Trình Hiếu An cũng không có gì quá đặc biệt.
Trước , tôi chỉ có một mối .
Chỉ phát sinh quan hệ với Trần Kinh Liêm.
Và trước tôi, ấy cũng đã trống trải hai năm.
Vì , lần đầu tiên của chúng tôi có phần hơi qua loa.
Trình Hiếu An ôm tôi, thì thầm xin lỗi.
Tôi ngẩng đầu, hôn lên mặt ấy: “Hôm nay mệt quá...Hay ngày mai chúng ta thử lại nhé?”
Trình Hiếu An lắc đầu, lật người và đè tôi xuống giường lần nữa.
Tôi giơ tay lên, ôm cổ ấy và nhắm mắt lại.
“Tuế Tuế...”
Giọng Trình Hiếu An khàn khàn, ánh mắt tràn đầy dục vọng.
Mồ hôi trên trán ấy nóng hổi, từng giọt rơi xuống ngực tôi.
Nện vào trái tim tôi, như đang âm thầm đau đớn.
Tôi chỉ có thể ôm chặt ấy hơn.
“Tuế Tuế, bây giờ có phải nên gọi là chồng rồi không?”
Móng tay tôi cắm sâu vào cơ bắp căng cứng trên vai ấy.
Một lúc lâu sau, tôi mới nhẹ nhàng lẩm bẩm: “Chồng.”
20.
Mùa xuân năm sau.
Ba tôi lại rơi vào trạng thái nguy kịch.
Khi ông ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt, tôi cũng vừa phát hiện mình có thai.
Lúc ngồi chờ ở hành lang bệnh viện.
Tô Dĩnh gửi cho tôi một video.
Trần Kinh Liêm kết hôn rồi.
Với một tiểu thư đời thứ ba môn đăng hộ đối.
Trong video, Trần Kinh Liêm nắm chặt tay vợ mới cưới.
Với ánh mắt lạnh lùng, che chắn cho ấy khỏi ống kính và phóng viên.
Chỉ liếc qua một cái, tôi không thể rõ vẻ mặt của vợ .
Nhưng từ dáng vẻ thướt tha và làn da trắng như tuyết, tôi cũng không khó để đoán.
Cô ấy chắc chắn là một mỹ nhân tuyệt sắc.
Tôi xem xong video, nhắn tin lại cho Tô Dĩnh.
“Rất tốt, rất xứng đôi.”
Tô Dĩnh bên kia vẫn đang nhập tin nhắn.
Tôi không đợi tin nhắn mới của ấy đến, gửi tiếp một tin.
“Tô Dĩnh, tôi có thai rồi.”
Cô ấy nhanh chóng gửi lời chúc mừng.
Kể từ đó.
Tô Dĩnh không gửi cho tôi tin tức nào về Trần Kinh Liêm nữa.
Và tôi cũng chưa từng cố xem mọi thứ liên quan đến .
Mãi về sau, tôi hạ sinh con cùng với Trình Hiếu An.
Từng có một gói hàng gửi từ Bắc Kinh đến.
Nhưng tôi đã từ chối nhận.
Kể từ đó, mọi thứ ở Bắc Kinh dường như trở thành chuyện của kiếp trước.
Khi con tôi sáu tháng.
Ba tôi qua đời.
Trình Hiếu An bận rộn lo liệu tang lễ, hầu như mọi việc đều do ấy tự tay .
Sau tang lễ, ấy mệt mỏi đến mức ốm một trận.
Tôi không ngủ không nghỉ chăm sóc ấy, cho đến khi ấy khỏi bệnh.
Trình Hiếu An khuôn mặt tôi gầy đi trông thấy, đôi mắt đỏ hoe vì đau lòng.
“Tuế Tuế.”
Anh ấy nắm tay tôi, kéo tôi vào lòng.
“Bây giờ, có phải em đã thích hơn chút rồi không?”
Tôi cúi đầu vào đôi mắt dịu dàng của ấy.
Trong mắt ấy vẫn phản chiếu hình ảnh nhỏ bé của tôi.
Tôi thấy sự lo lắng và đau lòng trên khuôn mặt mình.
Tôi không còn lơ đãng nữa.
Chỉ nhẹ nhàng gật đầu: “Trình Hiếu An, em thích .”
Đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất sau khi kết hôn.
Tình cảm giữa tôi và Trình Hiếu An lại tiến thêm một bước lớn.
Ba mẹ chồng vẫn thương và tốt bụng, chúng tôi không có bất kỳ cuộc cãi vã hay bất hòa nào.
Chỉ thỉnh thoảng, họ sẽ bày tỏ ý muốn có thêm đứa con thứ hai.
Người lớn luôn muốn bế cháu, tôi có thể hiểu.
Chỉ là tôi không muốn sinh thêm một đứa trẻ nữa.
Tôi rất con , muốn dành tất cả cho bé.
Trình Hiếu An tôn trọng ý muốn của tôi.
Lúc đó sự nghiệp của ấy thăng tiến rất tốt.
Ngày càng bận rộn, thường xuyên bay khắp nơi trên thế giới.
Nhưng ấy vẫn dành tất cả thời gian để ở bên tôi và con .
Anh ấy đã , sẽ không bao giờ vắng mặt trong mỗi ngày quan trọng của tôi và con .
Nhưng lần cuối cùng, khi sắp đến sinh nhật của con , ấy đã thất hứa.
Trình Hiếu An đã lên chuyến bay mà vĩnh viễn không tìm thấy tung tích, vĩnh viễn không thể hạ cánh.
Anh ấy sẽ không bao giờ trở lại.
Mãi mãi không thể quay về bên tôi và con .
Tôi không nhớ mình đã khóc ngất bao nhiêu lần.
Ba mẹ của Trình Hiếu An hoàn toàn sụp đổ.
Trong nỗi đau thương tột cùng, họ trách móc tôi.
Bạn thấy sao?