Tuổi Nào Cũng Có [...] – Chương 8

Thế bên nhà trai coi trọng con mình, họ đương nhiên vô cùng vui mừng.

Ba mẹ cho tôi thêm một khoản tiền, góp thành một trăm vạn.

Để tôi mang sính lễ về ngôi nhà nhỏ.

Còn mua cho Trình Hiếu An một chiếc đồng hồ, cũng tốn bảy tám vạn.

Hai gia đình hòa thuận, có thương có lượng, tiếng không ngừng vang lên.

Tôi ngồi một bên ăn trái cây.

Trình Hiếu An bóc hạt cho tôi.

Anh ấy rất kiên nhẫn và chân thành.

Những hạt hạnh nhân đã bóc đặt vào lòng bàn tay của tôi.

Tôi thấy hình ảnh của mình phản chiếu trong mắt ấy.

Một nhỏ bé.

Mặc áo cưới trắng.

Trên mặt trang điểm dâu, miệng vẫn luôn .

Tôi đột nhiên cảm thấy có chút xa lạ không thể diễn tả.

Không khỏi thất thần.

Là thật, tôi sắp kết hôn rồi.

Hốc mắt như bị kim châm.

Nhưng tôi kiềm chế, không để giọt nước mắt nào rơi xuống.

17.

Tôi không ngờ Trần Kinh Liêm lại đến dự đám cưới của tôi.

Thẩm Ngạn cũng đi theo.

Món quà họ tặng rất quý giá.

Chú Trình và dì Trình đều ngạc nhiên.

Ban đầu Tô Dĩnh rất lo lắng.

Dù sao ấy cũng biết Trần Kinh Liêm có địa vị thế nào.

Sợ gì đó, hôn lễ sẽ bị hủy.

Nhưng từ đầu đến cuối, Trần Kinh Liêm đều rất lịch sự và nhã nhặn.

Có người đến bắt chuyện với , đều vui vẻ.

Ngay cả người thường không kiêng nể ai như Thẩm Ngạn, cũng ngồi im lặng một cách quy củ.

Quá trình hôn lễ diễn ra vô cùng suôn sẻ.

Cho đến lúc cao trào nhất.

Chú rể có thể hôn dâu của mình.

Toàn hội trường đều vang lên tiếng hoan hô và huýt sáo.

Khi Trình Hiếu An ôm bó hoa bước đến trước mặt tôi.

Những tiếng hoan hô ồn ào mới dần dần lắng xuống.

Mọi người đều đang chờ đợi khoảnh khắc ngọt ngào nhất.

Ngồi ở dưới sân khấu, Trần Kinh Liêm và Thẩm Ngạn cũng giống .

Nhưng Trần Kinh Liêm cặp đôi trên sân khấu.

Còn Thẩm Ngạn lại luôn chằm chằm vào Trần Kinh Liêm.

Lưng ta gần như ướt đẫm.

Khi Trình Hiếu An ôm tôi, cúi đầu hôn tôi.

Tiếng hoan hô lại vang lên lần nữa.

, không có nhiều người ý tới.

Trần Kinh Liêm ngồi tại nơi đó, không hề nhúc nhích.

Cố gắng bóp nát chiếc ly trong tay.

18. 

Thẩm Ngạn như sắp phát điên.

Một tay ta giữ chặt Trần Kinh Liêm, một tay cố gắng lấy đi mảnh vỡ của chiếc ly trong tay .

“Anh, trai của em, cầu xin , chúng ta đi bệnh viện trước không...”

Thẩm Ngạn bàn tay đang rỉ máu thành dòng.

Anh ta sốt ruột đến mức hận không thể quỳ xuống van xin.

Trần Kinh Liêm vẫn ngồi bất như cũ.

Cô dâu và rể trên sân khấu đang hôn nhau say đắm.

Mọi người đều vui vẻ.

Đây là ngày tốt của , ngày vui của .

Anh không nên thêm buồn phiền.

Trần Kinh Liêm luôn cho rằng mình là một người rất lý trí.

Anh không bao giờ để bất cứ điều gì vượt ra ngoài tầm kiểm soát của mình.

Khi trưởng thành, cũng chưa bao giờ có khoảnh khắc mất kiểm soát.

Nhưng lần này, một cảm u ám đang quấy trong lòng .

, lại không thể chống cự.

Mãi đến khi Thẩm Ngạn kéo đứng dậy.

Anh mới cảm thấy đau đớn ở vết thương trên lòng bàn tay.

“Anh ba, đi bệnh viện băng bó trước đi.”

Thẩm Ngạn cố ý bước lên một bước, chắn tầm của những người xung quanh.

Trần Kinh Liêm cúi đầu, tùy ý lau đi vết máu chảy xuống tay.

“Đi thôi.”

Thẩm Ngạn như ân xá.

Khi ra khỏi hội trường hôn lễ.

Bỗng nhiên nghe thấy tiếng vang lên phía sau.

Thẩm Ngạn không nhịn quay lại .

Hóa ra dâu đang ném hoa cưới.

Bị một phù rể giành , hớn hở đưa cho mình.

Khi ta quay đầu, dường như vô chạm phải ánh mắt của Ninh Tuế.

Nhưng có lẽ, đó chỉ là ảo giác của ta.

Cô là kẻ có lòng dạ độc ác, có thù tất báo.

Thẩm Ngạn nghĩ, cho dù có biết tay Trần Kinh Liêm bị thương, cũng sẽ không thêm lấy một lần.

Dẫu sao lúc trước khi chia tay.

Cô vừa gọn gàng và dứt khoát, vừa tàn nhẫn chơi ta một vố.

Hại Trần Kinh Liêm lạnh nhạt với ta suốt nửa năm.

Họ suýt nữa không còn là em.

Thẩm Ngạn nghĩ đến những điều này, không khỏi khổ.

Còn trái lại rất tốt, ra đi tiêu sái.

Nhưng để lại một cục diện rối rắm, xém chút khiến ta chết vì u sầu.

Thật không biết đã dùng loại tà thuật gì.

Biến một Trần Kinh Liêm lạnh lùng thành bộ dạng như bây giờ.

 

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...