Tuổi Nào Cũng Có [...] – Chương 14

Chương 14

Trần Kinh Liêm bế tôi lên.

Cứ thế mà ôm tôi đi đến trước cửa sổ lớn sát đất.

Tôi thấy chính mình, cũng thấy đứng sau.

Cơ thể của chúng tôi chênh lệch lớn như thế.

Nhưng lại rất hòa hợp.

“Ninh Tuế.”

Trần Kinh Liêm đè tôi lên tấm kính lạnh giá.

Anh cúi đầu hôn lên gáy tôi: “Người có thể em vui vẻ như , chỉ có thôi.”

“Có phải không?”

Tôi không chịu trả lời.

Anh cũng không vội vàng muốn tôi trả lời.

Chỉ lại muốn tôi bên cửa sổ một lần nữa, xương cốt tôi bị mài đến mềm nhũn.

Cả một thân đầy gai, dường như cũng không thể dựng lên nữa.

“Ninh Tuế, chính là muốn khiến em mãi mãi không thể rời xa .”

Tôi đã không còn sức để chuyện nữa.

Trong lòng cũng không thể không thừa nhận, thực sự có thể tôi vui vẻ.

Nhưng cũng giống như lúc trước đối với tôi.

Bây giờ tôi đối với , cũng chỉ có mà thôi.

25.

Sau khi rời khỏi Hải Nam, tôi chưa từng liên lạc với Trần Kinh Liêm.

Anh đã đến quê nhà tôi một lần.

Thăm tôi và Yêu Yêu, tiện thể tiếp tục chơi trò chơi với tôi.

Kết thúc cuộc triền miên, sẽ phải bay đến Bắc Kinh vào sáng hôm đó.

Tôi vẫn ngủ rất say.

Trần Kinh Liêm mặc quần áo tử tế rồi quay lại bên giường.

Anh đánh thức tôi: “Không hỏi khi nào sẽ lại đến sao?”

Tôi buồn ngủ đến mức không muốn mở mắt, thuận miệng hỏi: “Khi nào lại đến?”

Trần Kinh Liêm không trả lời, chỉ cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn tôi.

Anh không đáp, tôi cũng không tiếp tục truy hỏi.

Sau khi đi, tôi vẫn việc và chăm sóc bé con như thường lệ.

Wechat và số điện thoại của đều có trong điện thoại của tôi.

Nhưng tôi vĩnh viễn sẽ không chủ tìm .

Giống như nhiều năm trước, không ngừng nhắn tin cho .

Trần Kinh Liêm, đang ?

Trần Kinh Liêm, vẫn đang bận à?

Trần Kinh Liêm, chừng nào đi công tác về?

Trần Kinh Liêm, em nhớ quá, hôm nay chúng ta có thể gặp nhau không?

Trần Kinh Liêm…

Trần Kinh Liêm…

Sẽ không bao giờ nữa.

26.

Mấy năm về sau, chúng tôi vẫn duy trì mối quan hệ như .

Anh sẽ đến thành phố của tôi.

Tôi thỉnh thoảng cũng đi Bắc Kinh.

Nói đúng ra, là người đuổi theo tôi khắp nơi từ Nam lên Bắc.

Ngay cả một gã phong lưu như Thẩm Ngạn cũng đã kết hôn.

Trần Kinh Liêm uống say khướt trong hôn lễ.

Tối hôm đó, lần đầu tiên hỏi tôi rằng có muốn kết hôn không.

Tôi : “Đã ba mươi mấy tuổi rồi mà vẫn còn trẻ con thế.”

Trần Kinh Liêm dựa vào ghế sô pha, ánh mắt nhuốm men say tôi một lúc lâu.

Anh chợt tự giễu một tiếng: “Có lẽ vì thấy Thẩm Ngạn kết hôn, nên hơi .”

Tôi vừa tháo trang sức, vừa khẽ: “Bất cứ lúc nào cũng có thể kết hôn, chúng ta kết thúc khi nào cũng .”

Anh loạng choạng đứng dậy, đi đến bàn trang điểm, ôm tôi từ phía sau.

“Chỉ có thể như thế này sao?”

Tôi giơ tay lên, nắm chặt ngón tay thon dài của .

“Tương lai như thế nào thì tôi không biết, bây giờ, chỉ có thể như .”

Trần Kinh Liêm cúi đầu mỉm .

Anh đặt cằm lên bên cổ tôi, nhẹ nhàng cọ lên mặt tôi: “Được, nghe theo em.”

Tối hôm đó, mặt trăng rất tròn và lớn.

Chúng tôi hôn nhau trên ban công.

Gió thổi qua bên tai rất dịu dàng, mềm mại như làn sóng.

Tựa như gió cũng thổi cho lòng người trở nên mềm mại.

Tôi thở dài trong lòng.

Nhẹ nhàng ôm lấy : “Trần Kinh Liêm.”

“Hửm?”

“Có lẽ trong tương lai tôi sẽ muốn kết hôn.”

“Có lẽ tôi sẽ muốn sinh thêm một đứa trẻ nữa.”

“Có lẽ tôi vẫn muốn sống một mình cả đời.”

“Có thể lẽ cũng sẽ người khác.”

“Nhưng tất cả chỉ là có lẽ thôi.”

“Và ngay lúc này, ánh trăng rất đẹp, bóng đêm cũng rất đẹp, hiện tại ở cạnh , vẫn rất vui vẻ.”

Tôi nhón chân, hôn lên cằm : “Anh hiểu không?”

Trần Kinh Liêm từng chút ôm chặt tôi.

Đáy mắt của , hiện lên một nụ rất nhẹ nhàng.

“Em không sai, đêm nay trăng rất đẹp, cảnh đêm cũng rất đẹp.”

“Vậy thì chúc chúng ta, năm nào cũng có ngày nay, tuổi nào cũng có ngày hôm nay.”

Còn về tương lai sẽ ra sao.

Có lẽ ngày mai, ngày mốt vẫn sẽ đau khổ suy nghĩ.

Nhưng tối nay, quyết định buông tha cho bản thân.

Giờ phút này, đang ở trong vòng tay .

Thật sự đang ở trong vòng tay của .

Anh đã vừa lòng thoả ý.

Hết.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...