Tuổi Nào Cũng Có [...] – Chương 13

Chương 13

Giọng Trần Kinh Liêm cực kỳ khàn.

Lòng bàn tay nóng rực như một đám lửa đang cháy.

Tôi khó thở, dùng sức đẩy .

Nhưng cả người bị thân hình cao lớn của đè chặt vào tường.

“Ninh Tuế.”

“Sau khi chia tay với em, chưa từng tìm người phụ nữ khác.”

Tôi lạnh: “Sao, muốn tôi trao cho một giải thưởng thủ thân như ngọc à?”

Anh không gì, có lẽ bị tôi chọc tức.

Tôi không thèm để ý đến , cố gắng đẩy ra lần nữa.

Tuy nhiên Trần Kinh Liêm lại nắm chặt cổ tay tôi: “Tối hôm em kết hôn, đã ở dưới lầu cả đêm.”

Tôi nhạo: “Sao, trao cho thêm một giải thưởng cảm Trung Quốc nhé?”

Có lẽ Trần Kinh Liêm thật sự tức giận.

Hồi lâu sau, mới lên tiếng: “Nếu Yêu Yêu cần một người cha…”

“Hiện tại con bé không cần.”

Tôi cắt ngang: “Nếu sau này con bé cần, tôi tự nhiên sẽ cân nhắc, ngoại trừ .”

“Tuế Tuế?”

“Cửa nhà quá cao, tôi và Yêu Yêu không với nổi, nên không cần chịu đựng sự nhục nhã này.”

“Trần Kinh Liêm, nếu còn khó chịu, thì đi bệnh viện hoặc tìm một người phụ nữ khác…”

Tôi còn chưa xong, Trần Kinh Liêm bỗng nhiên cúi đầu hôn vào tôi một cách thô bạo.

“Ninh Tuế, giúp em trông con bảy ngày, không có công lao cũng có khổ lao chứ.”

“Anh muốn gì?”

Anh hôn vừa gấp vừa mạnh, nhiều lần cắn tôi đau điếng.

Tôi vừa tức vừa tủi, không chút do dự, giơ tay tát .

Trong lúc vô , vừa hay vung trúng vào mặt .

Một tiếng bốp vang lên vô cùng to rõ, cả tôi và Trần Kinh Liêm đều sững người.

Một tổ tông kiêu ngạo như , có lẽ từ khi sinh ra đến giờ chưa từng bị ai đánh một đầu ngón tay.

Cái tát của tôi không nhẹ, không chừng có thể lưu lại dấu trên mặt.

“Em xem muốn thế nào?”

Trần Kinh Liêm chế trụ cổ tay tôi lần nữa, trực tiếp ấn lên tường.

“Tuế Tuế, đã qua ba năm, có phải nên nguôi giận rồi không?”

“Nguôi giận?”

Tôi đột nhiên bật : “Được thôi, Trần Kinh Liêm, muốn tôi nguôi giận cũng không phải không thể, chỉ cần .”

“Em đi.”

“Vậy thì chơi một trò chơi đi.”

Tôi giơ tay lên, vuốt ve khuôn mặt vẫn điển trai của .

Tôi cũng cần giải quyết nhu cầu sinh lý.

Anh tự mình đưa đến cửa.

Không chơi thì phí.

Quả nhiên, đường đi của đàn ông thật khiến tinh thần người ta thoải mái.

“Em muốn chơi trò gì?”

“Giống như đã chơi với tôi trước đây.”

Sau nửa phút im lặng.

“Được.”

Anh dường như phải cắn răng mới ra mấy chữ này: “Anh đồng ý.”

24.

Nếu rằng Trình Hiếu An là một hồ nước luôn ấm áp và thỉnh thoảng có gợn sóng.

Thì Trần Kinh Liêm chính là dòng dung nham nóng bỏng, sôi sục cuộn trào.

Đến giờ phút này trong cuộc đời tôi, chỉ có hai người đàn ông là và Trình Hiếu An.

Nhưng thật lòng mà , người mang đến cho tôi trải nghiệm tuyệt vời nhất chỉ có Trần Kinh Liêm.

Anh sẽ không chu đáo và tỉ mỉ như Trình Hiếu An.

Toàn bộ quá trình đều đặc biệt quan tâm đến cảm của tôi, sợ tôi đau hoặc không thoải mái.

Còn Trần Kinh Liêm luôn là người nắm quyền kiểm soát mọi thứ.

Người đàn ông đầu tiên của tôi là .

Tất cả kinh nghiệm của tôi đều đến từ .

Không ai hiểu cơ thể của tôi hơn .

Cũng biết cách thế nào khiến tôi vui sướng.

Tôi vẫn hận như trước, trong lòng kháng cự .

Nhưng cơ thể tôi lại rất dễ dàng tan vỡ dưới sự khiêu khích của .

Nơi mềm yếu nhất của tôi không ngừng bị va chạm bởi vật cứng rắn nhất của hết lần này đến lần khác, như thể không biết mệt mỏi.

Ban đầu tôi nghẹn ngào, rên rỉ và khóc lóc.

Đến cuối cùng cổ họng đã khản đặc, nước mắt cũng đã cạn, dòng suối trong vẫn chảy mãi không ngừng.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...