Tuổi Nào Cũng Có [...] – Chương 1

(*) Tên nữ chính là: 岁岁 (Tuế Tuế) trong câu 年年有今日, 岁岁有今朝 (Tạm dịch: Năm nào cũng có ngày này, tuổi nào cũng có ngày hôm nay). Câu này có ý nghĩa là mong người chúc ngày nào cũng vui vẻ, hạnh phúc như ngày sinh nhật. 

Khi thêm ở trường đại học, tôi đã gặp gỡ thái tử gia giàu có và quyền lực trong giới thượng lưu Bắc Kinh - Trần Kinh Liêm.

Anh dùng hết tâm tư để theo đuổi tôi.

Thậm chí trong suốt những năm qua, tôi là duy nhất công khai.

Nhưng chỉ một năm, rõ ràng đã mất hứng thú với tôi.

Lần gặp cuối cùng, không xuống xe, chỉ hạ cửa kính xe xuống một chút.

“Tuế Tuế, tỉnh lại đi, trò chơi đã kết thúc rồi.”

Sau khi tôi rời đi một thời gian dài, Trần Kinh Liêm vẫn chẳng mấy coi trọng chuyện này.

Cho đến một đêm say rượu nào đó, đột nhiên ôm lấy người bên cạnh: “Tuế Tuế, còn biết về nhà à.”

Sau đó, đã vượt hàng ngàn dặm đến thành phố nhỏ, tham dự hôn lễ của tôi.

Trong suốt buổi lễ, vẫn luôn lịch thiệp và nhã nhặn, vui vẻ.

Cho đến khoảnh khắc rể hôn dâu.

Trần Kinh Liêm ngồi dưới sân khấu, siết chặt chiếc ly trong tay đến nỗi vỡ vụn.

1.

Đó là đêm cuối cùng tôi và Trần Kinh Liêm bên nhau.

Nhưng lúc đó tôi không hề biết rằng đã không còn muốn tôi nữa.

Khi mở một hộp bao cao su mới, tôi còn ngây thơ mừng thầm.

Mừng vì chúng tôi đã bên nhau một năm mà vẫn như đang trong giai đoạn đương nồng nàn.

Tôi nằm trên gối , ánh mắt tràn đầy vui sướng và .

Trần Kinh Liêm đeo bao cao su xong, ngẩng đầu lên và thẳng vào mắt tôi.

Nhưng hơi khựng lại một chút.

Tôi hoàn toàn không hay biết gì, hỏi : “Sao tối nay hào hứng quá ?”

“Còn chẳng phải vì người nào đó đêm khuya ăn mặc như đến sân bay đón và quyến rũ sao.”

Anh có một nụ rất nhẹ trong mắt, vừa vừa nghiêng người tới hôn tôi.

Tôi vòng tay qua cổ  đáp lại, mặt đầy vẻ đắc ý: “Vậy có thích không?”

“Em đoán xem.”

Anh bóp lấy cằm tôi, hôn rất sâu, rất mạnh bạo.

Cho đến khi tôi sắp không thở nổi.

Trần Kinh Liêm mới buông tay.

Anh tôi từ trên cao, ngón tay lướt qua đôi môi hơi sưng của tôi.

“Tuế Tuế.”

“Hửm?”

Tôi bị hôn đến mức hơi thở hỗn loạn,  với ánh mắt mê ly.

Chỉ cảm thấy khoảnh khắc này, Trần Kinh Liêm dịu dàng tột cùng.

Anh không gì, chỉ mỉm .

Khi nụ hôn nhẹ nhàng đáp xuống mí mắt của tôi, cơ thể của chúng tôi cũng khảm sâu vào nhau.

“Trần Kinh Liêm...”

Tôi nắm chặt cánh tay rắn chắc của .

Không biết là vì quá vui mừng, hay cảm nhận điều gì đó trong cõi u minh.

Trong lòng bỗng dưng dâng lên một nỗi buồn khó hiểu, theo sau đó là nước mắt rơi xuống.

“Tuế Tuế.”

Bàn tay nâng đỡ sống lưng mảnh khảnh của tôi, khiến tôi phải áp sát hơn vào .

“Đừng khóc.”

2.

Sau đêm đó, tôi đã không gặp lại Trần Kinh Liêm suốt cả một tháng.

Sáng thứ Sáu không có tiết học, tôi nằm trên giường ký túc xá, mở Wechat trên điện thoại lần thứ N, lại thất vọng thoát ra.

Tô Dĩnh ở giường bên cạnh không nhịn nữa: “Tuế Tuế, tháng này cậu chưa gặp mặt ta lần nào đúng không?”

“Tôi khuyên cậu nên lên kế hoạch sớm đi, hoặc là cầm một số tiền lớn, hoặc là, lợi dụng mối quan hệ của ta để vào trong giới.”

“Anh ấy thật sự bận mà.”

Tô Dĩnh dứt khoát ngồi dậy, tôi với vẻ giận vì không chịu đấu tranh:

“Tôi đã cảnh báo cậu từ đầu rồi, mấy loại phú nhị đại, tam đại như họ gì có thật lòng.”

“Các khác đều bị nhà cửa và xe cộ cho choáng, còn cậu thì sao, mỗi sáng ta mang bánh bao đến cho cậu đã khiến cậu xiêu lòng.”

“Anh ấy lái xe từ Đông Trực Môn đến đây mất hai tiếng, không phải chỉ một hai ngày, mà là ròng rã nửa năm.”

Tôi nhẹ giọng thì thầm, nhớ tới những chuyện cũ, lòng lại dâng lên ngọt ngào.

Một thái tử gia như Trần Kinh Liêm, dùng tiền nện người khác đối với dễ như trở bàn tay.

Nếu thật sự đối xử với tôi như , tôi sẽ hoàn toàn không thèm để ý đến .

Nhưng tôi lại không thể chịu nổi khi người khác đối xử tốt với tôi bằng cả tấm lòng.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...